NGƯỜI PHÁT NGÔN CỦA THẦN CHẾT - Trang 374

cạnh cô ấy. Nói gì thì nói, tôi cũng phải cảm ơn Vương Hồng Dân, nếu
không nhờ ông ta, cả đời này tôi và Lạc Tuệ Tuệ không thể bên nhau. Lúc
đó tôi hơi sợ, tôi không biết phải nói gì, phải chào hỏi cô ấy thế nào, không
biết cô ấy có nhận ra tôi không, hay cô ấy vẫn lạnh lùng như lúc trước.
Nhưng tôi thật sự rất muốn biết tình hình hiện tại của cô ấy, rất muốn biết cô
ấy sống có tốt không, có hạnh phúc không. Tôi thấy gương mặt cô ấy có vẻ
u buồn, không được vui, không do dự gì nữa, tôi bước tới chào cô ấy. Không
ngờ, lần này cô ấy tỏ ra vui vẻ với tôi hơn hẳn hồi còn học đại học. Chúng
tôi đến quán cà phê, cùng nhau trò chuyện suốt cả buổi chiều, à, đây đúng là
một buổi chiều tôi cảm thấy rất kỳ diệu, đến tận bây giờ tôi vẫn còn ấn
tượng sâu sắc, không bao giờ quên được. Tôi vẫn còn nhớ hôm đó tôi sắp có
cuộc họp, bên đồn cảnh sát gọi mấy cuộc điện thoại giục, nhưng tôi đều
thoái thác không đi, tôi thực sự rất muốn được nói chuyện với cô ấy như thế
mãi.”

Cảm giác hạnh phúc đang dâng trào trên gương mặt Lý Vệ Bình, Cao

Đống không nỡ chen ngang, đành nghe anh ta nói tiếp.

“Hôm đó chúng tôi để lại cách thức liên lạc với nhau, sau này tôi nhiều

lần chủ động liên hệ với cô ấy. Mặc dù biết cô ấy đã kết hôn nhưng tôi thật
sự rất muốn gặp cô ấy. Vài tháng sau, tôi cầm lòng không được nên hẹn cô
ấy đến quán cà phê gặp gỡ, những tưởng cô ấy sẽ từ chối, nào ngờ cô ấy lại
đồng ý. Nói thật là, nếu như lãnh đạo cấp Tỉnh, cấp Bộ xuống thị sát, tôi
cũng không hồi hộp như lần đó, tôi nhìn đi nhìn lại mình trong gương rất
nhiều lần, cố sao giữ được trạng thái tốt nhất, nụ cười thích hợp nhất, cứ như
thể là đàn bà vậy. Sau khi gặp mặt, tâm sự nhiều hơn, cô ấy cũng thổ lộ với
tôi về sự bất lực trong hôn nhân của mình. Tôi rất đồng cảm, rất thấu hiểu,
sau đó, rất tự nhiên, chúng tôi đến với nhau. Chỉ có chuyện tất cả những điều
này đều rất hạn chế, vì thân phận của tôi, vì thân phận của cô ấy, lần nào
chúng tôi gặp nhau cũng lén lén lút lút, sợ bị người ta nhìn thấy, nhưng
những lần gặp gỡ ngắn ngủi đó, đều thật đẹp đẽ. Vì tôi là cảnh sát hình sự,
xuất phát từ sự nhạy cảm nghề nghiệp, vừa bảo vệ bản thân, vừa bảo vệ cô
ấy, cho nên, tôi đưa cho cô ấy một chiếc điện thoại di động không đăng ký
tên mà mình thu được, còn tôi cũng dùng một chiếc điện thoại di động loại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.