NGƯỜI QUẢNG ĐI ĂN MÌ QUẢNG - Trang 103

người quảng đi ăn mì quảng

101

in ty-pô, máy dập nện rầm rầm, làm gì đã có kỹ thuật
in ốp-sét. Thời giấy má còn khan hiếm và chất lượng
thì quá tệ. Ngay giấy Tân Mai, bây giờ ít nhà xuất bản
nào dùng in sách, hồi đó được xem là sang lắm. Mà
sách in trên giấy Tân Mai, bây giờ cũng đã khó đọc
lắm rồi. giấy ố vàng, ngày càng chuyển qua đen, chữ
nổi lờ mờ, cố đọc vài trang đã nghe nhức mắt. Đó là
nói loại giấy hạng nhất hồi đó. Còn phần lớn sách đều
in trên loại giấy kém hơn, thậm chí là giấy tái sinh, sờ
tay lên trang sách, thấy lợn cợn như sờ lên cát ướt.

Những trang sách ấy, bây giờ làm sao đọc nổi. Trừ

trường hợp bất đắc dĩ, không ai có đủ can đảm cầm
lên lần mò từng chữ. Nhất là bây giờ ra hiệu sách, thấy
những tác phẩm in cách đây mười lăm, hai mươi năm
đã lần lượt được tái bản và bày bán đầy, giấy ruột trắng
tinh, giấy bìa dày cộp, sáng sủa, tinh tươm, sang trọng.

Sách đã không đọc được, còn giữ làm chi. Những

muốn đem bán ve chai cho đỡ chật nhà, chật tủ. Nhưng
rồi lần giở, thấy ở trang đầu cuốn Viết dưới giá treo cổ
của J. Fucik có ghi dòng chữ “Kỷ niệm năm cuối cùng
đại học”, chợt bồi hồi nhớ lại đó là cuốn sách mình
mua từ thời sinh viên kham khổ, thời nhịn ăn để chắt
chiu từng đồng mua sách báo. Dòng chữ ở trang đầu
cuốn Chuyện thường ngày ở huyện của V. Ovetskin: “Liên
đội cơ động 7, những ngày về phép” lại gợi nhớ đến
những ngày còn đội nắng dầm mưa đào kênh ở Củ Chi
dưới màu áo thanh niên xung phong. Ngày mua ghi
ở bộ Tuyển tập Nguyễn Tuân cũ xì thì nhắc đến những
ngày công tác ở Quận đoàn quận 6, lúc đó muốn chui

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.