NGƯỜI QUẢNG ĐI ĂN MÌ QUẢNG - Trang 117

người quảng đi ăn mì quảng

115

lắm rồi. Xuống miền Tây tự nhiên được phong chức
“bác” ngang xương, tôi thấy mình già khọm. Nhưng sự
đời đâu có dừng lại ở đó. Dân quê thường dựng vợ gả
chồng sớm hơn dân thành phố; con tôi năm nay mới
vô lớp mười hai mà hai đứa con gái anh Ba Đực đã lấy
chồng sinh con từ đời nảo đời nao rồi. Cho nên vợ tôi
mới bước vô nhà đã nghe tiếng con nít lanh lảnh “A,
bà Hai xuống chơi, má ơi! Ông Hai có xuống không,
bà Hai?”. Tôi loay hoay cởi giày đằng trước hiên, tai
nghe rõ từng lời nhưng đâu có nghĩ hai cái chữ “ông
Hai” khủng khiếp kia là nhằm để chỉ ngay chóc mình!
Đến khi biết mình chính là “nhân vật ông Hai” đó, tôi
thiếu điều muốn sụm.

2

Tôi tới nhà anh Ba Đực lúc hai giờ chiều, tắm
rửa ăn uống qua loa rồi chui vô giường nằm

nghỉ. Không biết ngủ được bao lâu, đang mơ mơ màng
màng, tôi nghe tiếng người ồn ào, tiếng gà vịt quang
quác. Tôi ngồi dậy, lò dò đi ra, thấy nhà đầy nhóc
người. Dòm quanh một vòng, thấy cá bơi trong thau
này, tôm bơi trong thau kia, góc này một con gà, góc
kia một con vịt, tôi ngó anh Ba “Ủa, bữa nay có đám
giỗ hả chú Ba?” - “giỗ quảy gì đâu! Nghe nhà tui có
khách Xì goòng xuống chơi, bà con lối xóm...”. Ra đó
là cách bày tỏ tình cảm và lòng hiếu khách của dân
miền Tây. Lúc tôi xuống xe đò, đi dọc theo con lộ đất
vô nhà anh Ba thì lối xóm đã “phát hiện” rồi. Và trong
khi tôi chợp mắt thì anh Ba đã kịp sai thằng con quăng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.