NGƯỜI QUẢNG ĐI ĂN MÌ QUẢNG - Trang 129

người quảng đi ăn mì quảng

127

“Đừng giỡn! Áo Vũ Cơ Hàn này đâu đã có “đệ nhất
danh ca vọng cổ” Út Trà Ôn, “cải lương chi bảo” Bạch
Tuyết, đâu đã có Út Bạch Lan, Thanh Nga, Thành
Được, Thanh Sang, Lệ Thủy, Minh Cảnh, Ngọc giàu...

Tôi nghe bạn tuôn một tràng, lùng bùng hết hai lỗ

tai. Như đã nói, tôi không mê cải lương nhưng bạn
nhắc đến tên người nào, tôi biết ngay người đó. Có
người tôi đã từng xem, có người ngay từ nhỏ, tôi đã
nghe các bà các cô các chị chung quanh nhắc riết tới
họ, thậm chí còn cắt ảnh các nghệ sĩ này từ trong báo
ra dán đầy bốn vách nhà nên đã quen thuộc lắm. Họ
là những nghệ sĩ tài năng, có chất giọng riêng, có fans
hâm mộ riêng, nghĩa là có chỗ đứng vững vàng trong
lòng công chúng. Hồi đó, tivi còn hiếm, những người
hâm mộ ở ngoại thành Sài gòn và các tỉnh xa chỉ có
thể thưởng thức các giọng ca qua radô, nhà giàu thì
nghe qua máy hát đĩa. Do đó, các nghệ sĩ cải lương
phải đi lên bằng chân tài, phải khổ công rèn luyện
giọng ca để chinh phục thính giả, cái “thanh” được chú
trọng hàng đầu. Không biết có phải vì vậy mà thời đó
có khá nhiều giọng ca xuất sắc chăng?

Đang lẩn thẩn nghĩ ngợi, đã nghe lời bạn rót vào tai

như một “dẫn chứng”: “Thú thiệt tui là dân ghiền cải
lương, nhưng bây giờ chỉ nhớ lõm bõm được một vài
tên tuổi, trong đó chỉ có Vũ Linh và Ngọc Huyền may
ra là sánh được với các bậc đàn anh đàn chị! Vậy biểu
làm sao cải lương không càng ngày càng vắng khán giả
cho được!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.