NGƯỜI QUẢNG ĐI ĂN MÌ QUẢNG - Trang 130

128

nguyễn nhật ánh

Tôi bỗng nhớ tới khoảng những năm 1986, 1987,

thành phố có lập ra đoàn cải lương 284, bao gồm một
loạt những tài danh gạo cội: Bạch Tuyết, Minh Vương,
Lệ Thủy, Ngọc giàu, Diệp Lang, Thanh Sang, Thanh
Tòng... sau khi đi lưu diễn ở châu Âu, về thành phố
diễn liên tục ở Nhà hát Hòa Bình các vở Đời cô Lựu, Sân
khấu về khuya
... Lần đó tôi có lò dò theo bạn bè đi xem,
thấy khán giả đông nghìn nghịt, vé chợ đen giá đẩy lên
tới trời vẫn không đủ bán. Bây giờ ngẫm lại, thấy hoàn
toàn dễ hiểu. Cải lương, xét về yếu tố thu hút công
chúng, cũng tương tự như bóng đá. Phải có ngôi sao.
Phải có những tài năng thực thụ. Phải có những danh
thủ, những danh ca đủ sức làm mê mẩn, làm điên đảo
người xem, người nghe. Để khi nghe có Bạch Tuyết, có
Vũ Linh, có Kiatisak, người hâm mộ ùn ùn kéo nhau
đi xem. “Đội hình” 284 với Minh Vương, Bạch Tuyết,
Diệp Lang, Lệ Thủy, Ngọc giàu... chẳng khác gì một
đội bóng có Lê Huỳnh Đức, Nguyễn Hồng Sơn, Trần
Công Minh, Đỗ Khải, Văn Sỹ Hùng... Chỉ tiếc là đoàn
284 giải thể quá sớm, mà tài năng cải lương các thế hệ
tiếp theo lại lác đác như lá mùa thu. Ở điểm này, cải
lương cũng rất giống với bóng đá.

Không có giọng ca hay thì không thể có cải lương,

cũng như không có bột thì không thể gột nên hồ. Tôi
đón ly rượu từ tay bạn, nốc vào thấy cay xè, vì đang
mải nghĩ không biết đến bao giờ cải lương mới khôi
phục lại được vị trí xứng đáng trong lòng người hâm
mộ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.