NGƯỜI QUẢNG ĐI ĂN MÌ QUẢNG - Trang 138

136

nguyễn nhật ánh

vẫn ở nhà tập thể Thanh niên xung phong tuốt lên
tầng lầu thứ bảy của một chung cư không có thang
máy, anh cùng đồng đội hân hoan chào đón sự lên
ngôi của ông vua mới Maradona trên màn ảnh truyền
hình màu đã bắt đầu phổ biến. Hai bàn thắng vào lưới
đội Anh, một bàn của thiên thần một bàn của quỷ dữ,
báo hiệu một tương lai nhiều vinh quang nhưng cũng
lắm cay đắng của ngôi sao Argentina này. Đó cũng là
năm anh sắm được chiếc xe gắn máy đầu tiên trong
đời. Một chiếc Vélo Solex cọc cạch, thường xuyên bị
tắt máy nửa chừng. gã họ Đỗ, bạn anh, mượn xe chạy
một ngày, tối dắt về trả, mồ hôi mồ kê dầm dề, lắc đầu
than thở: “Đó chẳng qua là chiếc xe đạp có đèo thêm
cục sắt tổ bố phía trước để hành xác người đạp thôi”.

World Cup 1990 ở Ý, anh đã là một ông bố của

đứa con năm tuổi. Lần đầu tiên trong đời, xem bóng
đá anh phải dặn volum thật nhỏ. Lần đầu tiên anh
chỉ dám reo khẽ, hét thầm và trầm trồ trong cổ họng.
Lần đầu tiên anh biết có một điều còn quan trọng hơn
bóng đá: giấc ngủ bình yên của trẻ thơ. Vả lại, chất
lượng giải 1990 suy cho cùng cũng không đáng hò reo.
Đôi chân khập khiễng của Maradona đã tập tễnh vào
tới trận chung kết và thua đội Đức một quả cho đến
nay vẫn còn rất mù mờ.

World Cup 1994 ở Mỹ, bây giờ ngồi xem bóng đá

bên cạnh anh có thêm một người đồng điệu: đứa con
gái chín tuổi. Lần đầu xem giải bóng đá thế giới, fan
nhí nhà anh ủng hộ cuồng nhiệt cho đội Brazil, không
hiểu tại sao, mặc dù các trận đấu khuya, nó chỉ đủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.