NGƯỜI QUẢNG ĐI ĂN MÌ QUẢNG - Trang 71

người quảng đi ăn mì quảng

69

chủ tiệm lắc đầu. Tôi hỏi chuông nhạn, chủ tiệm nhún
vai. Tôi hỏi phong linh, chủ tiệm sáng mắt reo “Thứ
đó thì có, chờ một chút”. Một lát sau, ông ta đem ra
đưa tôi một cái “phone-link”. Mặt ông ta hí hửng, còn
vẻ mặt tôi không cần nói chắc các bạn cũng có thể
hình dung ra được rồi.

Thế đấy, tôi buồn rầu nhủ bụng, bây giờ thì người ta

chỉ biết “phone-link” chứ đâu biết phong linh, cái hiện
đại đã thay chỗ cho truyền thống rồi chăng? Nhưng
không, gần đây phong linh đã được bày bán tràn lan.
Toàn phong linh ngoại nhập, màu sắc sặc sỡ, lòe loẹt,
hình thù thô kệch, lại vẽ rồng vẽ phượng chi chít,
âm thanh thì chỉ tổ làm người ta giật mình mất ngủ.
Không, phong linh của tôi, cái chuông gió trong trí
nhớ, cái chuông nhạn trong kỷ niệm của tôi là những
cánh nhạn mảnh mai thanh nhã, và những tràng reo
vui của nó mới thánh thót làm sao. Từ đó, tôi không
còn thói quen treo phong linh trước cửa phòng viết
nữa. Tôi thà để hồn mình lắng nghe tiếng reo của cái
chuông nhạn trong ký ức vọng về.

Cũng đau khổ cho những ai như tôi là sự “cải tiến”

của cái kính vạn hoa. Nếu được bỏ phiếu, tôi sẽ không
ngần ngại bình chọn ống kính vạn hoa là đồ chơi kỳ
thú nhất của tuổi thơ, là quà tặng tuyệt diệu nhất mà
người lớn đã nghĩ ra cho trẻ em. Hằng hà bông hoa
lần lượt xuất hiện dưới tay mình, chỉ sau mỗi cái lắc
nhẹ. Những cánh hoa không ngừng thay dáng, những
sắc hoa không ngừng đổi màu, và có tới hàng vạn,
hàng triệu những bông hoa như thế, và tuyệt vời thay,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.