NGƯỜI RỖNG - Trang 104

X. Vết máu trên áo

Đ

ẾN LÚC ĐÓ,”

Drayman nói tiếp, “tôi cũng cảm thấy người mình không ổn. Tôi

không dám xuống ngựa, vì sợ con ngựa sẽ chạy mất, và tôi thấy xấu hổ vì
mình cũng muốn bỏ chạy.

Tôi nghĩ đến ma cà rồng và những truyền thuyết về cổng địa ngục mở ra

lúc chạng vạng. Nói thật, tôi sợ hết hồn. Tôi nhớ là mình xoay như chong
chóng trên ngựa, cố giữ lấy dây cương bằng một tay trong khi tay kia rút
súng. Khi tôi nhìn lại, thứ đó đã bò ra khỏi mộ và đi về phía tôi.

“Đó, các ông ạ, là lúc tôi gặp một trong những người bạn tốt nhất của

mình. Người đó cúi xuống và cầm cái thuổng mà ai đó đã để quên sau khi
đào mộ. Và anh ta vẫn tiếp tục bước tới. Tôi hét lên bằng tiếng Anh, ‘Ngươi
muốn gì?’ – bởi tôi quá rối trí đến nỗi không nhớ nổi một từ tiếng nước
ngoài nào. Người đó dừng lại. Sau một thoáng, anh ta trả lời bằng tiếng Anh,
nhưng với chất giọng nước ngoài, ‘Cứu’, anh ta nói, ‘cứu, thưa ngài, đừng
sợ,’ hoặc câu gì đó tương tự, và ném cái thuổng xuống. Con ngựa bình tĩnh
lại, nhưng tôi thì không. Người đó không cao, nhưng rất khỏe mạnh. Khuôn
mặt anh ta tối và sưng lên, với những chỗ đóng vảy nhỏ màu hồng dưới ánh
sáng nhá nhem. Trời bắt đầu đổ mưa trong khi anh ta còn đang đứng đó vẫy
tay.

“Anh ta đứng dưới mưa, kêu lên với tôi. Tôi sẽ không cố nhớ lại nguyên

văn, nhưng anh ta nói gì đó như ‘Nghe này, thưa ngài, tôi không chết vì dịch
bệnh như hai kẻ tội nghiệp kia,’ và anh ta chỉ tay vào những ngôi mộ. ‘Tôi
không bị lây bệnh. Nhìn xem, cơn mưa đang rửa sạch này. Đó là máu mà tôi
đã châm ra từ da mình.’ Anh ta thậm chí còn thè lưỡi ra để tôi thấy nó đen
ngòm những vết bồ hóng, và cơn mưa đã rửa sạch nó. Cảnh tượng đó cũng
điên cuồng như khung cảnh xung quanh vậy. Rồi anh ta nói rằng mình
không phải tội phạm, mà là tù chính trị, và anh ta đang đào tẩu khỏi nhà tù.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.