NGƯỜI RỖNG - Trang 115

XI. Giết người bằng ma thuật

K

HI TIẾN SĨ

F

ELL

đập cửa thình thịch vào 9 giờ sáng hôm sau, cả hai vị khách của

ông vẫn còn ngái ngủ. Rampole ngủ rất ít vào đêm hôm trước. Khi anh và vị
tiến sĩ về nhà lúc 1 rưỡi sáng, Dorothy đang đi đi lại lại nóng lòng muốn
được nghe hết mọi chi tiết, còn chồng cô thì không hề do dự kể lại. Họ lấy
bia và thuốc lá rồi về phòng nghỉ. Ở đó Dorothy xếp một đống gối trên sàn
nhà như Sherlock Holmes, cầm cốc bia ngồi xuống với một vẻ mặt rất từng
trải một cách ám muội trong khi nghe chồng mình vừa bước hùng dũng
trong phòng vừa thao thao bất tuyệt. Quan điểm của cô tuy mạnh mẽ nhưng
không rõ ràng. Cô khá thích bà Dumont và ông Drayman, nhưng lại rất
không ưa Rosette Grimaud. Ngay cả khi Rampole nhắc lại câu nói của
Rosette trong cuộc thi hùng biện, một khẩu hiệu mà cả hai cùng ủng hộ, cô
vẫn không nguôi đi.

“Mặc dù vậy, anh nhớ lấy lời em,” Dorothy nói, trỏ diếu thuốc về phía

chồng với vẻ khôn ngoan, “cô ả tóc vàng có khuôn mặt lạ kì đó có vấn đề
rồi. Cô ta không đáng tin đâu, ông chồng của em ạ. Ý em là cô ta có gì đó
mờ ám. Hừ! Em cá với anh là cô ta cũng không thể trở thành một… ừm…
‘gái điếm hạng sang’ được, em dùng đúng kiểu từ cô ta hay nói. Và nếu em
đối xử với anh như cách cô ta đối xử với Boyd Mangan mà anh không thụi
cho em một cú vào hàm, thì em sẽ không bao giờ nhìn mặt chúng ta nữa,
anh hiểu ý em chứ?”

“Hãy bỏ qua tính cách cá nhân,” Rampole nói. “Ngoài ra, cô ấy đã làm gì

Mangan đâu? Theo như anh thấy thì không. Và em không nghĩ cô ấy lại dám
giết cha mình đấy chứ, ngay cả khi không bị nhốt trong phòng đi chăng
nữa?”

“Không, vì, em không nghĩ là cô ả có thể khoác lên mình mớ quần áo hóa

trang đó và lừa được bà Dumont,” Dorothy nói, đôi mắt đen và sáng ánh lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.