NGƯỜI RỖNG - Trang 116

sự thâm thúy. “Nhưng em nói với anh thế này, bà Dumont và ông Grayman
đều vô tội. Còn về Mills, anh ta nghe có vẻ là một kẻ hợm hĩnh thực sự,
nhưng anh cũng không công tâm vì anh không thích khoa học hoặc Viễn
cảnh của Tương lai. Và anh phải công nhận là nghe có vẻ như anh ta nói
thật?”

“Đúng.”

Cô hút thuốc với vẻ tư lự. “Hừm. Em có ý này hay lắm. Những người mà

em thấy là đáng nghi nhất, những người dễ có khả năng phạm tội nhất, là hai
người mà anh chưa gặp – Pettis và Burnaby.”

“Cái gì?”

“Là thế này. Người ta nghĩ Pettis không phải là thủ phạm vì ông ta quá

nhỏ bé, đúng không? Lẽ ra người uyên bác như tiến sĩ Fell phải phát hiện ra
ngay. Em đang nghĩ đến một câu chuyện – em không nhớ là mình đã đọc ở
đâu, nhưng có một hai giai thoại thời trung cổ tương tự như thế. Anh có nhớ
không? Luôn có một người to lớn mặc áo giáp, và tấm che mặt thì lúc nào
cũng kéo xuống sùm sụp. Ông ta tham dự cuộc thi đấu thương và đánh gục
hết các đối thủ. Rồi có một hiệp sĩ vĩ đại thách đấu với ông ta. Hiệp sĩ lao về
phía ông ta, và bùm một cái, đánh thẳng vào giữa tấm che mặt, và trước sự
kinh hoàng của mọi người, cái đầu lìa ra rơi xuống đất. Rồi có một giọng nói
vang lên từ bên trong bộ áo giáp, và họ phát hiện ra đó là một anh chàng đẹp
trai nhưng không đủ cao để mặc vừa bộ áo giáp…”

Rampole nhìn cô. “Em yêu,” anh nghiêm túc nói, “đó chỉ là truyện nhảm

nhí thôi. Đây đúng là ý tưởng điên rồ nhất… Nghe này, em thật sự định nói
là Pettis đã cải trang vào nhà với một cái đầu giả và hai cái độn vai à?”

“Anh quá bảo thủ,” cô vừa nói vừa nhăn mũi. “Em nghĩ đó là ý tưởng cực

hay. Và anh muốn chứng cứ à? Được! Chẳng phải chính Mills đã nhận xét
rằng gáy của kẻ giết người sáng bóng lên như thể cả cái đầu được làm bằng
giấy bồi à? Anh nói sao về điều đó?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.