NGƯỜI RỖNG - Trang 208

Mills lại hắng giọng. Đầu anh ta ngẩng lên, và nụ cười không đổi của anh

trông có vẻ nhợt nhạt. Anh ta nói:

“Thưa ngài, nếu ngài nghĩ là… ừm… có ai đó mưu hại, hay nghi ngờ rằng

ông ấy bị ám sát, thì hãy bỏ suy nghĩ đó đi. Và, thật kì lạ, chúng tôi có thể
làm chứng… nói thế nào nhỉ… theo cặp? Cũng chính những người ở cùng
nhau đêm qua đã ngồi với nhau chiều nay. Bà Đồng và tôi,” anh ta cúi đầu
nghiêm trang về phía Ernestine Dumont, “ngồi với nhau trên tầng trong
phòng làm việc của tôi. Tôi cũng được biết rằng cô Grimaud và cậu Mangan
ở dưới này…”

Rosette lắc đầu. “Tốt hơn là các ông nên nghe từ đầu. Boyd đã nói với các

ông rằng ông Drayman đã xuống đây trước tiên không?”

“Không, anh chưa nói gì với họ cả,” Mangan trả lời bằng giọng đau khổ.

“Sau chuyện cái áo khoác, tôi muốn có ai đó ngồi cùng tôi để làm chứng
phòng khi có chuyện gì.” Anh ta quay người, cơ trên thái dương co lại.
“Chuyện xảy ra khoảng nửa tiếng trước. Rosette và tôi đang ngồi đây một
mình. Tôi vừa cãi nhau với Burnaby… chuyện thường ngày ấy mà. Mọi
người gào thét và cãi nhau về chuyện cái áo khoác, rồi mỗi người về một
chỗ. Bumaby đã đi đâu đó. Tôi không thấy ông Drayman đâu cả, ông ấy đã
ru rú trong phòng của mình cả buổi sáng. Sau đó, Drayman bước vào đây và
hỏi tôi cách để liên lạc với các ông.”

“Ý cậu là ông ấy đã phát hiện ra gì đó?”

Rosette hít vào. “Hoặc muốn chúng tôi nghĩ như thế. Rất bí hiểm. Ông ấy

lập cập đi vào như thường ngày, và như Boyd nói, hỏi cách để liên hệ với
các ông. Boyd hỏi ông ấy có chuyện gì…”

“Ông ấy có cư xử như thể… ông ấy đã tìm thấy thứ gì quan trọng

không?”

“Có. Cả hai chúng tôi gần như nhảy dựng lên…”

“Vì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.