- Cái tên đó không thuộc về tôi, hoặc tôi không thuộc về nó.
Berish ghi nhận điều này. Anh nhìn Mila bằng đôi mắt sẫm màu, nhưng
cái nhìn của anh không làm cô khó chịu. Anh có một ánh mắt đẹp, và Mila
không ngại khi bị nhìn như thế.
Berish có vẻ thoải mái. Thái độ chín chắn, thân hình săn chắc, các cơ bắp
gồ lên dưới lớp vải áo sơmi khiến cho bộ comlê lịch lãm của anh trở nên
giống như một cái áo giáp. Anh không phải luôn như thế từ trước đến giờ.
Steph đã nói với Mila là Berish nghiên cứu môn nhân học. Nhưng lúc này cô
chưa muốn tìm hiểu xem nguyên nhân nào đã dẫn anh tới sự thay đổi mạnh
mẽ đó.
- Vậy, anh sẽ nói với tôi về Kairus chứ?
- Trong mười lăm phút nữa chỗ này sẽ vắng ngắt. - Berish vừa đáp vừa
xem đồng hồ. - Cô cứ thoải mái dùng bữa, sau đó tôi sẽ giải đáp các thắc mắc
của cô. Rồi chúng ta sẽ chia tay và không gặp lại nhau nữa. Cô hiểu chứ?
- Nhất trí.
Thức ăn được dọn lên. Mila ăn trứng trong khi Berish uống cà phê của
mình. Sau đó ít phút, nhà hàng trở nên vắng lặng. Các cô phục vụ đi dọn dẹp
bàn. Tiếng cười nói ồn ào nhường chỗ cho tiếng đĩa tách lanh canh.
Con chó dưới chân Berish vẫn ngủ.
- Tôi không muốn biết tại sao cô đến đây, tôi không quan tâm chuyện đó. -
Đặc vụ Berish nói ngay. - Tôi đã chôn chặt câu chuyện này từ nhiều năm
trước. Tôi sẽ nói với cô những gì tôi biết, mặc dù cô có thể đọc nó trong hồ
sơ.
- Chính thủ trưởng Stephanopoulos của tôi là người khuyên tôi đến nói
chuyện với anh.
- Già Steph. Ông ta là cấp chỉ huy đầu tiên của tôi, hồi tôi mới ra trường.
- Tôi không biết đấy. Tôi cứ tưởng Steph luôn làm việc ở Minh Phủ.
- Không đâu, ông ta từng nắm chương trình bảo vệ nhân chứng.
- Chuyện đó tôi chưa hề nghe.
- Thật ta thì nó không còn tồn tại nữa. Đó là thời còn bọn tội phạm có tổ
chức và chính quyền phải tiến hành hàng loạt phiên toà để bắt các thủ lĩnh
băng đảng. Sau đó, đơn vị đã được giải tán và chúng tôi được điều chuyển đi