NGƯỜI RU NGỦ - Trang 160

31

Trên đầu cầu thang có một cánh cửa.
Mùi hôi thối kinh khủng phát ra từ trong đó. Cô vẫn ngửi thấy dù đã bịt

khăn cả mũi lẫn miệng. Mila giơ tay kiểm tra độ chắc của cánh cửa, nhưng
cửa mở ngay khi những ngón tay của cô đẩy nhẹ.

Cô chĩa đèn pin về phía trước.
Những chồng báo cũ nằm chất lên nhau đến tận trần nhà cao ba mét. Nằm

san sát nhau, chúng tạo thành một cái vách tường không thể vượt qua, và
chừa lại một không gian chỉ vừa đủ để mở cánh cửa.

Mila vừa tiến vào vừa tự hỏi làm thế nào băng qua vật cản này, nhưng

chiếc đèn pin đã chỉ ra một khoảng hở.

Không ngần ngại, cô lách người qua đó.
Trước mắt Mila là một hành lang trải dài, rộng vừa đủ cho một người đi,

hai bên là những món đồ chồng chất. Cô tiến tới. Như một người dạy thú với
cái roi trong tay, Mila soi đèn pin để xua đi bóng tối luôn chực chờ tấn công.

Xung quanh cô là đủ thứ linh tinh.
Bao bì nhựa, chai rỗng, vỏ đồ hộp. Cả sắt phế liệu nữa. Quần áo đủ kiểu

dáng và màu sắc. Một cái máy khâu từ thời những năm 1920. Những cuốn
sách cổ được bọc da hoặc sách mới hơn với bìa in màu, tuy đã phai nhạt theo
năm tháng. Những cái đầu búp bê. Vỏ hộp thuốc lá đã rách. Tóc người. Vali.
Hộp. Một dàn âm thanh cũ. Các cấu điện động cơ. Một con chim nhồi rơm.

Có thể nói đây là nhà kho của một tay đồng nát điên rồ. Hoặc là cái bụng

của một con cá voi đã nhặt nhạnh tất cả mọi thứ trong các chuyến hải trình.

Sự hỗn độn này có một ý nghĩa.
Mila không hiểu, nhưng cô cảm nhận được nó. Thật khó giải thích. Như

thể nó có một phương pháp. Như thể mỗi món đồ đều được ấn định một vị trí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.