NGƯỜI RU NGỦ - Trang 197

38

Giây lát sau, Camilla Robertson quay lại cùng với đứa bé.
Chị đứng ru con để nó ngủ lại.
- Thằng bé không chịu được nóng, mà nói thật là tôi cũng thế. Năm nay

Chúa đã cho chúng ta một mùa hè dài, xin vinh danh Người.

- Chị Camilla này, - Mila nối lại câu chuyện, - chị có nói chuyện lần nữa

với người đàn ông trên điện thoại không?

- Chuyện đó xảy ra nhiều năm về sau. Tôi hai mươi lăm tuổi, và không thể

nói là có một cuộc sống nề nếp. Khi đến tuổi trưởng thành, ngoại đã đẩy tôi
ra khỏi nhà và bảo là không còn trách nhiệm gì với tôi nữa. Không lâu sau thì
ngoại mất, và ngày nào tôi cũng cầu nguyện để bà lên thiên đường.

- Không nhà không cửa. - Berish chen vào. - Tôi đoán là mọi việc hẳn rất

tồi tệ.

- Vâng, quả vậy. Lúc đầu, dù sợ hãi, tôi vẫn tin một cuộc sống hạnh phúc

đang chờ đợi mình. Chỉ có Chúa mới biết tôi nhầm lẫn đến mức nào… Đêm
đầu tiên tôi ở ngoài đường, người ta đã cướp mất chút tiền ít ỏi mà tôi có.
Ngày thứ hai, tôi phải đi cấp cứu với một chiếc xương sườn bị rạn. Sau một
tuần lễ, tôi đã nhận ra cách duy nhất để sống sót là đi bán dâm. Một tháng
sau, tôi đã khám phá bí mật của sự sung sướng trong cái địa ngục đó khi hít
liều ma túy đầu tiên.

Càng nhìn người phụ nữ thanh thản trước mặt mình, Berish càng thấy khó

mà tin được chị ta đang kể câu chuyện của bản thân.

- Tôi đã bị bắt nhiều lần, qua lại nhà tù và trại cai nghiện như đi chợ,

nhưng vẫn cứ ngựa quen đường cũ. Thỉnh thoảng tôi không ăn gì trong nhiều
ngày để có tiền mua thuốc. Tôi nhận thuốc thay cho tiền từ những khách hàng
ít ỏi đủ can đảm để quan hệ với một đứa da bọc xương, đầu trụi tóc và mồm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.