tấm vải, quay lưng về phía cô. Một cái chân bé xíu lộ ra. Cái chân cho thấy
dấu hiệu suy dinh dưỡng. Việc thiếu thốn ánh sáng đã cản trở sự phát triển
của nó. Da nó tái mét. Chắc nó chỉ chừng một tuổi.
Mila phải chạm vào để chắc chắn đó là người thật.
Có một mối liên hệ giữa thứ đang ở trước mắt Mila, vấn đề sinh dưỡng và
nụ cười giả tạo của bà Conner. Không phải bà ta bị béo phì. Mà là có thai.
Sinh linh bé nhỏ cựa mình vì bị ánh đèn đánh thức. Nó quay về phía Mila,
tay ôm chặt một con búp bê vải. Mila tưởng đứa bé sẽ khóc, nhưng nó chỉ
nhìn cô. Rồi nó mỉm cười.
Con ma có đôi mắt rất to.
Nó giơ tay về phía Mila, đòi bế. Cô chiều theo. Sinh linh nhỏ bé lập tức
ôm chặt lấy cổ Mila. Chắc nó cảm thấy cô đến đây để cứu mình. Cô nhận
thấy mặc dù sức khỏe kém, đứa trẻ khá sạch sẽ. Nó vẫn được chăm sóc. Sự
chăm sóc này cho thấy một mâu thuẫn giữa yêu thương và thù ghét - giữa
thiện và ác.
- Con bé thích được bế lắm.
Đứa bé nhận ra giọng nói ấy và sung sướng vỗ vỗ hai tay vào nhau. Mila
quay lại. Bà Conner đang đứng ở chân cầu thang.
- Ông ấy không giống như những người khác. Ông ấy luôn muốn kiểm
soát mọi thứ, còn tôi, tôi không muốn làm ông ấy thất vọng. Khi ông ấy phát
giác chuyện tôi có bầu, ông ấy đã không nổi khùng. - Bà nói về người chồng
của mình, nhưng tránh không nói đến tên ông ta. - Ông ấy không bao giờ hỏi
tôi bố đứa bé là ai. Cuộc sống của chúng tôi lẽ ra rất hoàn hảo, nhưng tôi đã
làm hỏng các kế hoạch của ông ấy. Chính điều ấy mới làm ông ấy bực mình,
chứ không phải vụ ngoại tình.
Mila sững người, câm lặng nhìn bà ta. Cô không biết phải phán xét người
đàn bà này như thế nào. Bà ta không tỏ ra tức giận, thậm chí bà ta không ngạc
nhiên khi phát hiện một người lạ ở dưới tầng hầm. Như thể bà ta đã chờ đợi
điều này từ lâu rồi. Có lẽ bà ta cũng chờ đợi một sự giải thoát.
- Tôi đã cầu xin ông ấy để tôi đi phá thai, nhưng ông ấy không muốn. Ông
ấy bắt tôi giấu diếm việc mang bầu với tất cả mọi người, và trong suốt chín
tháng trời tôi đã nghĩ ông ấy muốn giữ đứa bé. Thế rồi một hôm, ông ấy đã