chỉ cho tôi căn hầm đã được cải tạo này, và lúc đó tôi mới vỡ lẽ. Khinh bỉ tôi
còn chưa vừa lòng, ông ấy muốn trừng phạt tôi.
Mila cảm thấy cổ họng thắt lại vì phẫn nộ.
- Ông ấy đã bắt tôi đẻ con dưới này, rồi để lại đứa bé ở đây. Cho đến bây
giờ, tôi vẫn nhắc đi nhắc lại là chúng tôi có thể bỏ đứa bé trước một đồn cảnh
sát hoặc một bệnh viện, sẽ chẳng có ai biết. Nhưng ông ấy chẳng buồn trả lời
tôi nữa.
Đứa bé trên tay Mila mỉm cười. Dường như chẳng có điều gì làm nó phiền
lòng.
- Thỉnh thoảng vào ban đêm, khi ông ấy vắng nhà, tôi đưa con bé lên trên
kia, và cho nó xem hai chị đang ngủ. Tôi nghĩ chúng cũng cảm nhận được sự
hiện diện của em gái mình, nhưng lại tưởng là mơ.
Hoặc ác mộng, Mila tự nhủ khi nhớ lại con ma trong những bức tranh vẽ
và câu chuyện kinh dị. Cô đã nghe đủ. Cô quay lại chiếc giường để nhặt con
búp bê và rời khỏi chỗ này thật nhanh.
- Nó tên là Na. - Bà Conner nói. - Ít ra thì đó là cái tên mà con bé đặt cho
nó. Tôi là mẹ kiểu gì, nếu không biết tên con búp bê ưa thích nhất của con gái
mình?
Vậy còn con bé, nó có tên chứ? Mila tò mò muốn biết, nhưng cô không
hỏi. Thế giới bên ngoài chẳng biết gì về sinh linh bé nhỏ này. Cô không thể
hình dung điều gì sẽ xảy ra nếu mình không xuất hiện.
Chẳng ai đi tìm kiếm một đứa bé không tồn tại.
Cảm nhận được sự ghê tởm trong ánh nhìn của Mila, người phụ nữ tỏ ra
phản đối.
- Tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng chúng tôi không phải bọn sát nhân.
Chúng tôi đã không giết con bé.
- Đúng. - Mila thừa nhận. - Các người chỉ chờ nó chết đi.