NGƯỜI RU NGỦ - Trang 22

3

Tôi là mẹ kiểu gì, nếu không biết tên con búp bê ưa thích nhất của con gái

mình?

Mila tự nhắc đi nhắc lại câu hỏi đó trong suốt chặng lái xe. Và câu trả lời

vẫn luôn như thế.

Mình chẳng hơn gì bà ta.
Mỗi khi nhận thức điều đó, dường như cô lại mở toang một vết thương cũ.
Vào lúc 11 giờ 40 phút, cô bước qua cửa Minh Phủ.
Họ dùng cái tên đó để gọi ban phụ trách tìm người mất tích tại trụ sở cảnh

sát liên bang. Nó nằm ở tầng hầm của một tòa nhà thuộc cánh tây, nơi xa
trung tâm nhất. Chính điều này, cùng với tên gọi của nó cho thấy dường như
chẳng ai quan tâm đến sự tồn tại của Minh Phủ.

Cô được chào đón bằng tiếng rì rầm thường trực của chiếc máy điều hòa

cổ lỗ và mùi khói thuốc cũ - di sản của một thời đã xa - khi mà người ta có
thể hút thuốc trong phòng làm việc - pha trộn với hơi ẩm của móng nhà.

Minh Phủ gồm nhiều phòng và một tầng hầm để lưu trữ hồ sơ tài liệu. Nó

có ba phòng làm việc, mỗi phòng được trang bị bốn bàn giấy, ngoại trừ phòng
dành cho thủ trưởng. Tuy nhiên, căn phòng rộng nhất chính là phòng đầu tiên
khi người ta tiến vào Minh Phủ.

Sảnh đợi.
Đây là nơi kết thúc con đường đời của nhiều người. Khi đi vào đây, bạn sẽ

bị ấn tượng bởi ba điều. Đầu tiên là sự trống trải: do không có đồ đạc, tiếng
vang di chuyển tự do mà không bị cản trở. Tiếp đến là cảm giác sợ bị nhốt:
trần nhà khá cao nhưng lại không có cửa sổ, nguồn ánh sáng duy nhất được
cung cấp nhờ những ngọn đèn huỳnh quang xám xịt. Và điều thứ ba khiến
bạn chú ý là hàng trăm đôi mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.