NGƯỜI RU NGỦ - Trang 202

Ngồi trên một chiếc trường kỷ bọc da cũ sờn là một người đàn ông da màu

luống tuổi, trên người khoác một chiếc áo vest kẻ ô kèm với sơmi cài nút
không cà vạt. Ông ta nhìn vào một điểm trong không gian trước mặt mình và
lẩm nhẩm hát theo bài hát của Piaf. Một tay ông ta đặt trên chiếc gậy chống
màu trắng.

Mila và Berish băng qua chỗ ông ta ngồi để đến quầy lễ tân vắng bóng

người. Họ chờ đợi.

- Nhìn kìa. - Berish vừa nói vừa chỉ vào bảng treo chìa khoá. Mỗi chiếc

chìa được gắn vào một cục đồng tròn có khắc số. Phòng 317 đang trống.

Tấm màn nhung đỏ che lối đi ra phía sau được vén lên, hé lộ một người

đàn ông rất gầy, tầm năm mươi tuổi, trong trang phục quần jean và áo thun
đen. Ông ta là người đang nghe nhạc Piaf.

- Chúc sức khoẻ anh chị. - Ông ta vừa nói vừa nhét miếng bánh mì cuối

cùng vào miệng.

- Chúc sức khoẻ. - Berish đáp lại để hưởng ứng câu đùa của ông ta.
Người đàn ông lau tay vào một chiếc khăn giấy. Hai cánh tay của ông ta

nổi đầy gân xanh, làn da phủ đầy các hình xăm đã mờ. Mái tóc muối tiêu cắt
húi cua, cái khoen vàng lủng lẳng nơi vành tai trái và cặp kính lão gác trên
chóp mũi tạo nên chân dung hoàn hảo của một ngôi sao nhạc rock hết thời.

- Hai anh chị cần phòng nào? - Ông ta vừa hỏi vừa ngồi xuống phía sau

quầy để xem sổ ghi tên khách trọ.

Rõ ràng các khách hàng thường xuyên của khách sạn không thích bị dò

xét, nên ông ta quan sát họ ít nhất có thể.

Mila và Berish nhìn nhau trong thoáng chốc. Họ đang bị tưởng lầm là một

cặp đôi đi tìm chốn hành sự kín đáo.

- Vâng. - Mila đáp. - Cám ơn ông.
- Hai người đã nghĩ ra tên chưa, hay để tôi tự nghĩ?
- Phiền ông nghĩ hộ. - Berish đáp.
- Hai anh chị có cần khăn không?
- Không cần đâu, thế này là được rồi. - Mila chốt lại. - Chúng tôi thuê

phòng 317 được không ạ?

- Tại sao vậy? - Người đàn ông ngước mắt lên hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.