NGƯỜI RU NGỦ - Trang 200

khuôn mặt.

Berish và Mila nín thở.
- Không, tôi chưa bao giờ nhìn thấy người này.
Hai đặc vụ cố nén thất vọng.
- Chị Robertson này, vẫn còn hai, ba câu hỏi nữa, nếu chị không phiền. -

Mila nói. - Chị còn nhận được những cuộc gọi khác không?

- Không bao giờ nữa.
Mila tin chị ta.
- Không còn cần thiết nữa. - Camilla nói thêm. - Sau lần trải nghiệm đó tôi

đã đi cai nghiện, và lần này thì cai nghiêm túc. Ở đó tôi đã gặp mục sư
Robertson, chúng tôi đã kết hôn. Như anh chị thấy, tôi đã tự mình vượt qua. -
Camilla chốt lại câu chuyện với giọng đắc thắng.

Berish mỉm cười tha thứ cho tội tự mãn của người phụ nữ.
- Tại sao cô tố cáo người đàn ông này vài năm sau đó?
- Theo thời gian, tôi đã thay đổi quan điểm về ông ta. Tôi không còn chắc

chắn về sự tốt đẹp trong ý đồ của ông ta.

- Điều gì khiến cô nghĩ như vậy?
- Tôi không biết chính xác. Khi tôi gặp chồng tôi, khi tôi nhìn thấy cách

anh ấy tận tụy với người khác, tôi đã thắc mắc tại sao một người có ý định tốt
lại phải giấu mình trong bóng tối. Với cả…

Mila và Berish chờ đợi.
- Chuyện này có gì đó… ang ác.
Berish cân nhắc một câu trả lời. Anh không muốn khiến Camilla cảm thấy

mình vừa nói ra một câu vô nghĩa, vì anh cảm nhận được ý nghĩa của nó.

- Một điều cuối cùng. - Mila xen vào. - Chị có nhớ tên cái khách sạn đó và

số phòng không?

- Tất nhiên rồi… - Camilla Robertson ngước mắt nhìn trần nhà như thể ký

ức của chị ta nằm trên đó. - Phòng 317, khách sạn Ambrus.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.