NGƯỜI RU NGỦ - Trang 231

phong bì anh đã lấy ở nhà mình.

Họ để Hitch ở lại canh chừng chiếc xe và đi theo người đàn ông vào trong

xưởng giết mổ.

- Khi xong việc, anh có thể mang cho con cún một miếng steak ngon lành.

- Ông ta nói với Berish.

- Làm thế nào anh lại làm việc ở đây? - Mila hỏi.
- Tôi chưa hề nói là tôi làm việc ở đây.
- Nghĩa là sao?
- Tôi không có máy tính cá nhân hay máy tính xách ta, thẻ tín dụng cũng

không nốt. Tôi không tồn tại, cô quên rồi à? Tất cả những thứ đó đều để lại
dấu vết. Berish đã tiếp xúc với tôi bằng cách để lại một lời nhắn trong hộp
thư thoại mà tôi nghe trung bình mỗi giờ một lần. Tôi gọi lại anh ta theo số
điện thoại được cung cấp.

- Thế chúng ta làm gì ở đây? - Mila thắc mắc.
- Một nhân viên nghỉ ốm ngày hôm nay, máy tính của anh ta trống. Chúng

ta sẽ dùng nó.

Có hỏi vì sao ông ta biết chuyện này cũng vô ích, Mila thầm nghĩ. Người

này thực sự rất giỏi trong việc thu thập thông tin.

Ba người gặp nhiều công nhân trên đường đi, nhưng không ai chú ý đến

họ. Nơi này quá rộng nên chẳng ai để ý đến những sự đi lại bất thường hoặc
những khuôn mặt không quen.

Họ dừng lại trước một cánh cửa. Người đàn ông nhìn quanh để đảm bảo

không có ai quanh đấy, rồi dùng một chìa khóa vạn năng để mở cửa.

Đó là một căn phòng nhỏ có một bàn làm việc và vài tủ hồ sơ. Trên tường

có các tấm áp phích hình những con bò trên đồng cỏ, một thứ thật ghê rợn xét
trong bối cảnh lò giết mổ này. Ngoài ra cũng có các tấm ảnh gia đình của
người nhân viên làm việc trong phòng.

- Yên tâm đi, chẳng ai đến đâu. Hai người cần gì? - Người đàn ông hỏi

trong khi ngồi vào máy tính.

- Chúng tôi tìm một người đã biến mất trong khoảng hai mươi năm qua, có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.