NGƯỜI RU NGỦ - Trang 263

51

Nỗi ám ảnh là sự thái hóa của một thói quen.
Như thể cơ chế trong đầu vốn đã quen với việc lặp lại các hành động bỗng

dưng bị hỏng hóc, và cứ thực hiện mãi một hành động, gán cho nó một giá trị
không thể thay thế và gần như sống còn.

Tuy nhiên chữ “gần như” này chứa đựng cơ hội chấm dứt sự lặp lại, giải

phóng con người khỏi tình trạng cầm tù về mặt tâm lý bởi chính đầu óc của
mình.

Ngày mà Simon Berish nghiền ngẫm thấu đáo cái định nghĩa được anh suy

diễn từ môn nhân học ấy, anh cũng nhận ra không có sự giải thoát nào dành
cho mình, và anh sẽ tiếp tục nhớ tới Sylvia cho đến hết đời.

Ái tình tiêm nhiễm kỷ niệm vào tất cả mọi thứ, anh thường tự nhủ như thế.

Tình yêu cũng giống như một sự bức xạ.

Mỗi lần anh chạm vào một đồ vật có liên hệ đến giai đoạn ngắn ngủi trải

qua cùng nàng - món đồ mà nàng đã sử dụng, cầm nắm, vuốt ve - thì năng
lượng tiêu cực vô tình trong nó lại truyền vào bàn tay anh, lần ngược theo
cánh tay rồi chui vào trái tim anh.

Một giờ trước khi Sylvia bước vào trong đời anh, Berish đang gọt khoai

tây để nấu bữa tối. Anh đã làm gà xong. Tuy không phải là một đầu bếp giỏi,
anh cũng vẫn tự xoay xở được.

Đó là một buổi chiều tháng Sáu, ánh sáng trong thành phố đã thay đổi,

tông màu xám và vàng của tháng Năm đã chuyển sang sắc hồng và xanh da
trời. Hai mươi độ chỉ là dấu hiệu báo trước mùa hè sắp đến, một nhiệt độ đủ
dịu để người ta không cần phải bận tâm. Qua khung cửa sổ rộng mở của căn
bếp, anh nghe thấy tiếng trẻ con ríu rít trong sân chơi. Tiếng nhạn gọi nhau
thấp thoáng xa xăm. Chiếc radio được bật ở một kênh chuyên phát những ca

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.