NGƯỜI RU NGỦ - Trang 304

trên đỉnh một cây cột cắm giữa bãi cỏ. Tiếng leng keng phát ra từ mấy cái
khoen của nó là âm thanh duy nhất Berish nghe thấy lúc xuống xe. Anh thanh
toán tiền rồi đi vào trong viện dưỡng lão.

Đó là một nơi khá đẹp, đẹp một cách lừa dối. Phía sau tòa nhà chính mở ra

một ngôi làng với những ngôi nhà nhỏ màu trắng điểm xanh lam.

Tại quầy tiếp tân, người ta đã chỉ cho Berish nơi người mẹ của Michael

Ivanovic đang ở, và lúc này anh đang bước qua các lối đi để tìm đến đúng
cánh cửa.

Anh gõ cửa và chuẩn bị sẵn phù hiệu. Sau vài giây thì cửa mở.
Người phụ nữ ra đón Berish ngồi trên một chiếc xe lăn. Bà đưa mắt nhìn

phù hiệu của anh.

- Tôi đã nói hết với các đồng nghiệp của anh rồi. - Bà bực bội lên tiếng

trước khi anh kịp mở miệng. - Anh đi đi.

- Khoan đã, thưa bà Ivanovic. Chuyện này rất quan trọng. - Berish nói

luôn điều đầu tiên xuất hiện trong đầu và muộn màng nhận ra đáng lẽ mình
phải chuẩn bị một cái cớ.

- Con trai tôi là một tên giết người, tôi đã không gặp nó hai mươi năm nay.

Còn gì quan trọng hơn thế?

Cánh cửa sắp đóng lại. Không biết phải làm thế nào để ngăn cản điều đang

diễn ra, Berish thầm tiếc nuối vì sự vắng mặt của Mila. Những năm tháng lẩn
tránh cuộc đời và bị mọi người xa lánh đã khiến anh không thể tương tác với
con người, ngoại trừ trong những buổi thẩm vấn.

- Tôi đã nói chuyện với con trai bà ngày hôm qua. Tôi tin rằng Michael

muốn gửi cho bà một lời nhắn…

Anh nói dối. Trên thực tế ý của Ivanovic đã quá rõ ràng.
Đó không phải là mẹ tôi.
Cánh cửa khựng lại cách khuôn mặt anh vài xentimét. Người phụ nữ chầm

chậm mở nó ra trở lại và nhìn anh với vẻ thấp thỏm trên khuôn mặt.

Bà ta tìm kiếm một sự tha thứ mà mình không thể mang đến, Berish tự

nhủ trước khi bước vào bên trong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.