NGƯỜI RU NGỦ - Trang 306

- Tôi xin lỗi, nhưng đây là việc cần thiết.
Berish vẽ tòa nhà chữ nhật bốn tầng lầu với hàng cửa sổ con trên mái, một

cửa chính lớn và nhiều cửa số. Anh còn thêm bóng người vào một trong các ô
cửa số. Sau đó anh đưa kết quả cho bà Ivanovic.

Bà ta quan sát nó chớp nhoáng rồi trả lại cho Berish.
- Cái này nghĩa là sao?
- Tôi đang hi vọng bà có thể cho tôi biết…
- Tôi chẳng biết gì đâu.
Berish nhận ra bà ta không thành thật.
- Trong khi vẽ cái này, Michael đã nói nhiều câu có vẻ vô nghĩa
- Họ bảo tôi có thể nó đã bị điên. Nếu nó giết và đốt người ta thì chắc là

vậy rồi.

- Tôi lại nghĩ con trai bà muốn làm chúng tôi tin như thế. Khi tôi hỏi cậu

ta trong lửa có gì, cậu ta đáp nó có mọi thứ mà một người muốn nhìn thấy.
Câu trả lời này đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, bà có biết tại sao không?

- Tôi không biết, nhưng tôi tin anh sẽ giải thích cho tôi.
Bức tường mà bà ta đã dựng lên sau chừng ấy năm tháng quả là vững

chắc.

- Chúng ta luôn dừng lại ở bề ngoài mà không nhìn vào thứ ở bên trong

ngọn lửa. Nó che giấu một điều, thưa bà Ivanovic.

- Tức là sao?
- Tức là đôi khi ta phải đi xuống tận cùng địa ngục để biết được sự thật về

bản thân mình. - Berish đáp, cố tình nhắc lại nguyên văn câu nói của
Michael.

Người phụ nữ mở to mắt. Trong một thoáng Berish tưởng như thấy lại

biểu cảm của con trai bà ta. Bà có biết ở tận cùng địa ngục có gì không?

- Tôi ở trong đó hàng ngày.
Berish gật đầu ghi nhận.
- Bà làm công việc gì trước khi…
Người phụ nữ nhìn xuống đôi chân bất động của mình.
- Tôi là bác sĩ pháp y. Thật trớ trên, đúng không? Tôi đã làm việc với các

xác chết trong mười năm trời. Người ta cứ chết đi mà chẳng biết vì sao mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.