NGƯỜI RU NGỦ - Trang 350

67

Hoàng hôn đang rút cạn ánh sáng trong thung lũng. Ngồi trên một băng

ghế công viên, Berish chiêm ngưỡng quang cảnh, một tay vuốt ve Hitch. Cả
hai đi lang thang suốt cả buổi chiều và giờ đã thấm mệt.

Hitch đã hiểu họ sắp phải chia xa, chuyến đi dạo lặng lẽ đến cái nơi yêu

thích của nó là một lời từ giã. Nó gác mõm lên đầu gối Berish và nhìn anh
chăm chú bằng đôi mắt nâu, giống mắt người một cách không thể tin nổi.

Berish trực tiếp nhận nuôi Hitch từ trại nhân giống hồi nó còn nhỏ xíu.

Anh còn nhớ vào cái đêm đầu tiên đem nó về nhà mình - cái hàng rào tạm bợ
để không cho nó ra khỏi phòng, trái banh mua cùng lúc với thức ăn để cho nó
chơi, sự kích động của chú chó con trong môi trường lạ lẫm, tiếng rên rỉ tuyệt
vọng của nó khi ông chủ đi ngủ.

Đêm đầu tiên ấy Berish đã không thể làm ngơ, mặc dù đã được cảnh báo

bởi người nhân giống chó. Ông ta bảo anh phải lờ con chó đi nếu muốn nó
quen với việc ở một mình. Nhưng sau một tiếng rưỡi nghe nó khóc lóc rên rỉ,
anh trở dậy để an ủi nó. Anh ngồi bệ! xuống sàn với con Hitch nằm trong
lòng, và cứ thế anh vuốt ve nó cho đến khi cả người và chó ngủ thiếp đi.

Anh đã nhận nuôi Hitch vì anh tin loài chó không biết phán xét, đối với

một kẻ bị ruồng bỏ như anh, Hitch là một người bạn hoàn hảo. Cùng với thời
gian, anh đã suy nghĩ khác đi. Loài chó phán xét giỏi hơn bất kỳ ai, nhưng
may cho con người là chúng không biết nói.

Berish đã quyết định nộp mình, nhưng anh muốn tận hưởng sự đồng hành

của Hitch và tự do nửa vời của mình thêm chút nữa. Với anh, người ta mất tự
do không phải khi tra tay vào còng, mà ngay từ lúc bắt đầu bị truy lùng.

Sau vài tiếng nữa anh sẽ lại ở trong một buồng thẩm vấn, đối diện một ai

đó, người mà anh thực lòng muốn thú nhận các tội lỗi của mình. Chỉ có điều,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.