- Tôi nghĩ chuyện này phức tạp hơn, thưa thanh tra.
- Điều gì khiến cô nhận định như vậy?
- Chúng ta nhìn nhận cuộc đời của Valin theo quan điểm của mình. Thế
nhưng cuộc đời bất hạnh của một người đàn ông bị cầm tù bởi căn bệnh của
người mẹ trên thực tế lại khác hẳn.
- Nghĩa là…
- Tôi không hoài nghi việc hoàn cảnh sống có thể lúc đầu đã đè nặng lên
hắn ta, nhưng theo thời gian Roger Valin đã biến khó khăn của mình thành
một sứ mệnh. Chăm sóc mẹ, phụng dưỡng mẹ đã trở thành mục tiêu sống của
hắn. Nói cách khác, đó mới chính là công việc thật sự của hắn. Tất cả những
thứ khác - văn phòng, quan hệ với đồng nghiệp - đều khiến hắn mệt mỏi. Sau
cái chết của mẹ, thế giới của hắn đã sụp đổ, và hắn cảm thấy mình vô dụng.
- Làm thế nào cô có thể khẳng định chuyện đó?
- Tôi đã đọc được một chi tiết trong lý lịch của hắn. Một chi tiết chắc chắn
có thể giải thích được nhiều chuyện. Khi mẹ qua đời, Valin đã canh giữ thi
hài của bà suốt bốn ngày trời. Chính những người hàng xóm đã báo cảnh sát
vì ngửi thấy mùi hôi thối. Ba tháng sau tang lễ, tay kế toán biến mất. Rõ ràng
đây là một cá nhân rất mong manh về mặt cảm xúc, không thể kiểm soát
được nỗi đau của mình. Trong những trường hợp như thế này, kết quả thường
không phải là giết chóc, mà là tự sát.
- Cô có cho rằng hắn sẽ làm như thế không, đặc vụ Vasquez? - Gurevich
hỏi với một giọng khiêu khích.
- Tôi không biết. - Cô thừa nhận.
Cái nhìn của Krepp chiếu vào cô ngầm tỏ ý thông cảm. Lúc đó Mila với
vỡ lẽ.
- Anh đã biết chuyện này, đúng không?
- Phải thừa nhận là chúng tôi đã xử sự với cô không hoàn toàn đúng đắn. -
Gurevich nói.
Lời thừa nhận này khiến Mila rúng động. Tay thanh tra đưa cho cô một
chiếc túi nhựa trong đựng một bài báo của một tạp chí khoa học. Bên cạnh
cột báo là hình ảnh của Thomas Belman.
- Tôi đã không cho cô đọc cái này. Nói ngắn gọn là thế này, bài báo cho