NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 102

cô gái vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang như cậu lại yêu phải Thành Huân nhà
tôi.” Vẻ mặt Tú Nhi không phải đùa.
Con nhỏ này thật là cao thủ, trong phút chốc đã thay đổi hoàn toàn nét mặt.
Sau đó, nó bỏ mặt Thành Huân đứng đó, kéo tôi vào phòng vệ sinh. Thành
Huân không thể xông vào phòng vệ sinh nữ, đành phải sốt ruột chờ bên
ngoài. Những lúc thế này, tôi cảm thấy Tú Nhi thật đáng sợ, như là người
phụ nữ có trái tim độc ác nhất.
Nói với Tú Nhi tất cả mọi chuyện vậy, phiền chết được. Có ai thấy
quachuyện thế này chưa: bạn bè đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đầu
sắp nổ tung, mình lại có thể ôm bụng cười ha ha?
“Hừ, tớ đi đây.”
“Ha ha ha… Ha ha ha….”
Tôi bất giác thốt ra từ “Con điên!” Rất tự nhiên.
Từ trong phòng vệ sinh bước ra, gặp phải Ngân Hách ở hành lang. Cách
một khoảng khá xa là Thành Huân đang đứng giậm giậm chân. Xem ra, hai
người họ vừa gây nhau, cũng có thể nhận thấy, Thành Huân bị thiệt hại
nặng.
“Là cậu dọa Thành Huân à?”
“Ừ.”
“Tại sao?”
“Ngăn ngừa hiểm họa mà.”
“Làm rất hay.”
Nhìn mặt Ngân Hách, tôi thật sự không thoải mái tí nào.
“Cậu đã lưu số điện thoại tôi chưa?” Ngân Hách hỏi.
“Hử… Rồi, thiệt thòi cho cậu quá.”
Thật nhìn không quen nụ cười của hắn. Tôi có cảm giác như hắn đang công
bố với toàn thiên hạ sự kém thông minh của tôi. Mình lại gọi thằng nhóc
nhỏ hơn mình một tuổi là “anh”? Tức quá! Tóm lại, hắn đã ảnh hưởng
nghiêm trọng đến tinh thần tôi. Lúc tôi định bước đi, hắn nắm chặt tay tôi.
“Gì thế!” Tôi ngước nhìn hắn.
Ngân Hách hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Hử!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.