NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 123

bố, đặt tay lên nắm cửa rồi lại buông tay ra, cứ như thế, lặp đi lặp lại mấy
lần. BỖng có cánh tay vươn ra giúp tôi xoay tay nắm cửa, ngẩng lên nhìn,
là Ngân Hách.
"Vào đi."
"Không vào đâu."
"Vậy bây giờ trở lên lầu, nếu có lòng tin sẽ ngủ thẳng giấc thì đi lên đi."
"..."
Ngân Hách đẩy tôi vào phòng. Tôi bất đắc dĩ phải bước vào. Đằng hắng.
Bố đang nằm trên giường. Nhìn thấy tôi, bố ngồi dậy.
"Có chuyện gì thế?"
"Dạ... không... có gì, nghe nói bố không được khoẻ nên vào thăm." Tôi do
dự chốc lát rồi bước lại gần bố, ngồi bên mép giường. Bố đón lấy tôi như
bình thường, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy. Nhưng bố thay đổi,
tiều tuỵ hơn trước lúc đi công tác nhiều. Bố cười yếu ớt: "Vẫn là con gái
quan tâm bố."
"Thật... ra... Bố không khoẻ chỗ nào?"
"Bố vẫn khoẻ, chỉ mệt thôi, không việc gì."
BỐ tuy nói như thế, nhưng xem ra rất mệt mỏi, bố không nên giấu tôi. Ngồi
gần nhìn khuôn mặt bố, tôi thấy những vết nhăn hằn rất sau, có lẽ, mỗi đau
khổ trải qua đều trở thành nếp nhăn trền mặt bố. Những vết nhăn này đa
phần đều vì tôi mà có, bởi vì tôi không phải là đứa con ngoan, mỗi lần đều
không nhẫn nhịn, gây chuyện với người ta.
Nhưng xưa nay, bố chưa tùng đánh tôi, bố luôn cảm thấy có lỗi với tôi. Vì
không bảo vệ được mẹ mà cảm thấy có lỗi với tôi. Nhưng nứơc mắt, năm
tháng, đau khổ, còn có tôi, tất cả đều làm bố mệt mỏi như thế.
"Sao lại tỏ vẻ như thế? Mấy ngày nay học mệt lắm hả? Con không đi sinh
sự nữa, người làm cha như bố cũng cảm thấy vui lòng." Bố khẽ nói.
Tôi cúi đầu, không biết nói gì, bố đạt tay lên tay tôi. Lúc nhỏ, tôi cảm thấy
tay bố to như cái vung nồi, như có thể che được cả bầu trời vậy. Nhưng bây
giờ, xem ra, tay bố không che được hai tay tôi, rất nhỏ. Đột nhiên mắt tôi
nhoè đi.
"...Bố... Con... xin... lỗi. Hu hu..." Nước mắt tôi rơi ướt cả mu bàn tay bố,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.