NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 126

Lý Thảo Nhã

Người Săn Ác Quỷ
Dịch giả: Thế Anh.

Chương 27

May nhờ có son môi, môi tôi không còn bị sưng đau nữa. Ngân Hách thật
khó mà làm ra chuyện tốt như thế.

Lúc đang chăm chỉ học giờ tự học, Tú Nhi vỗ tay tôi.
"Gì thế?" Tôi hỏi.
"Không ra ngoài à? Tớ ngồi yên không nổi nữa."
"Cậu nói xem. Tớ mang theo Ngân Hách thì còn hứng ra ngoài chơi
không?"
"Chẳng phải rất đẹp trai sao, đây là phúc đức ông bà cậu để lại. Nghĩ thử
xem, nếu người giám sát cậu đẹp trai như thế... Ưm, có đánh chết tớ, tớ
cũng không dám lại gần cậu! Hơn nữa, Ngân Hách quá nổi tiếng, lại rất đẹp
trai, nghe nói học cũng giỏi lắm?"
"Thế hả? Không hứng thú."
"Không phải rất tốt sao! ĐỔi là tôi, tôi chắc sẽ nói tiếng cảm ơn, dang rộng
hai tay đón cậu ấy."
Có tiếng nói lớn: "Này! Người lãnh cảm đó! Yên lặng chút đi!" Quay lại
nhìn, lớp phó đang cầm cây bút chì chỉ vào tôi. Con nhỏ này điên à? Lại
dám hét to "Người lãnh cảm?" Trước đã nói tôi "Không cảm nhận được sự
hấp dẫn của nụ hôn", giờ lại bảo tôi là người lãnh cảm?
"Này, sư tử lông vàng! Cậu gội đầu chưa? Cậu muốn chết hả?" Lớp phó
chúng tôi, cho dù gội đầu hay chưa, tóc cũng bù xù, giống như bờm sư tử
vậy. Cậu ấy nổi tiếng về đặc điểm này, khi lắc đầu, tóc phùng ra, bay tới
bay lui như lông sư tử vậy.
"Này, này. Cậu rõ biết tớ ghét biệt danh đó biết chừng nào."
Làm ra vẻ yếu đuối, bị tổn thương gì chứ? Ai bảo cậu gọi tớ là "người lãnh
cảm"! Nhìn thấy lóp phó run rẩy cả người, trong lòng tôi có chút hả hê.
"Người lãnh cảm! Cậu thật sự khao khát đôi môi vừa đẹp vừa gợi cảm của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.