NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 150

lắm cũng chỉ bị gãy xương vài chỗ. Cậu nếu muốn thử thì cứ nói tiếp đi."
Lớp phó nghe tôi nói, sợ đến nỗi mặt trắng bệch, chạy mất tiêu.
Bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không bình thường, tôi quay lại. Hoá ra là
lớp phó đang nắm chặt tay, trừng mắt nhìn tôi, tôi cũng sững sờ nhìn nắm
tay của nó. Ánh mắt của tôi như muốn nói "Nắm tay của cậu định làm vào
việc gì?" Lớp phó hình như hơi sợ, sau đó, cậu ấy hét lớn với giọng nói đủ
làm sập cả trường: "Huệ Bân, cố lên!" Quả là cao thủ tuỳ cơ ứng biến.
Người nham hiểm xảo trá.
"Lý Huệ Bân." Là Ngân Hách.
"Chuyện gì?"
"Cầm lấy."
Tôi cầm gói đồ Ngân Hách đưa cho. Một tuần nay, hắn chẳng đến lớp tôi
lần nào, lý do hắn bỗng đến lớp tôi là gì? Tôi cầm lên xem, là bánh bao và
sữa tươi. "Đây là gì?" Tôi hỏi.
"Đồ ăn."
Ngu thế, phải, tất nhiên là đồ ăn, lẽ nào là vật dùng để lau chùi? Ý tôi hỏi là
vấn đề khác kia.
"Cậu chẳng phải ăn chưa xong bữa sáng sao?" Hắn hỏi tôi. Vẫn khờ khạo
như vậy hả Ngân Hách?
"Bỗng nhiên cậu quan tâm tôi thế làm gì?" Tôi nhấm nhẳng.
"Nếu cậu ngất đi, tôi phải cõng cậu về. Nặng lắm."
"Dẹp! Nếu là như thế, cậu tự ăn đi. Để không nhờ ơn cậu, có đánh chết tôi,
tôi cũng sẽ mở to mắt mà ngất trong phòng mình."
"Chỉ ngất đi thì không được sao? Tại sao còn phải mở mắt?"
"Ừ, thế thì tôi sẽ nhắm nghiền mắt mà ngất, Này, nếu cốt truyện diễn ra như
thế, tôi cuối cùng không phải nhất định ngất đi sao?"
"Tóm lại, mau ăn đi. Tớ đi đây."
Ngân Hách đi rồi. Có thể nhận thấy, lớp phó muốn hỏi tôi cặn kẽ tình tiết
và tiến triển của tình hình. Nhưng, cậu ấy không dám lại gần tôi.
Lý do là vì sợ nhảy lầu mà không có dây thừng!
Ngân Hách đi khỏi chẳng bao lâu, lại có người đến tìm tôi.
"Chị..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.