NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 152

vẻ vui hớn hở, hoá ra không phải đang yêu nhau, hoá ra không phải là thích
Châu Ân! Tôi cười tươi nhu hoa, còn nhảy nhót nữa. Tú Nhi lặng lẽ đi lại
gần.
"Có chuyện gì mà vui thế?"
Hả? Không có gì. ha ha."
"Biến thái à? Ngậm miệng lại được không?"
"Ừ, ha ha..."
"Trên tấm hình có bôi thuốc gì à? Một loại thuốc đặc biệt mà mỗi lúc lật
xem hình, thuốc sẽ bay vào mũi, sẽ biến một người vốn dĩ bình thường
thành con ngốc." Tú Nhi tự nhiên cay độc.
Tôi bỏ hình Kijou vào lại phong bì, sau đó cất vào túi. Tuy tôi nhiều lần
nhấn mạnh là vì hình của Kijou mới vui như thế, nhưng hình bóng Ngân
Hách cứ lởn vởn trong đầu tôi.
Tú Nhi: "Này, cậu ra ngoài nói chuyện vói tớ chút xíu."
"Chuông reo vào lớp rồi."
Tú Nhi vẫn trừng mắt nhìn tôi, kéo tôi lên sân thượng. Hôm nay, bản cô
nương tâm trạng vui vẻ nên để cậu muốn gì được nấy. Vừa đến sân thượng,
Tú Nhi không cho tôi cơ hội được thở, bắt đầu đặt câu hỏi tấn công. "Này,
cậu nói thật đi, tại sao lại vui như thế?"
"Hử? Vì nhận được hình của Kijou."
"Không phải đâu? Chỉ là hình của Kijou thì sẽ không đột nhiên vui như
thế."
"Không phải, chính là vì Kijou."
"Tại sao lại tránh ánh mắt tôi?"
"Tớ không có, là nhìn bầu trời."
Xem ra con nha đầu Tú Nhi này đã hạ quyết tâm. Mấy ngày nay, nó cứ nói
ánh mắt tôi có vẻ kỳ kỳ, nó sẽ không bao giờ nhìn ra đâu.
Tú Nhi: "Này, cậu..."
Tôi quyết định rời khỏi hiện trường ngay. Tôi nắm chặt tay nắm cửa sân
thượng: "Tớ phải xuống đâu, sắp học rồi."
"Này, nói chuyện thêm chút nữa đi."
"Tớ chẳng phải đã bảo sắp học rồi sao."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.