NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 242

phức tạp. Nếu thi bộ môn qua được, con mới dự định đi thi đại học.”
“Ừ..”
“Hơn nữa, nếu kỳ thi học kỳ đạt thành tích cao, kỳ thi đại học có lẽ cũng
không có vấn đề gì.”
“ Tốt, cứ như thế đi.”
“Dạ.”
Tôi nhanh nhẹn trả lời. Bố quay qua nhìn Ngân Hách, hỏi:
“Thế, Ngân Hách định vào trường đại học nào?”
“..?”. Ngân Hách ngừng mọi hoạt động, mặt đờ ra. Hình như trước giờ, hắn
chưa nghĩ qua chuyện này.
Hắn không phải là chưa từng nghĩ qua sẽ vào trường đại học nào chứ?
Chuyện này sao có thể, xem ra, trên thế giới này vẫn còn một người giống
như tôi.
“ Thành tích của cậu rất tốt, là chưa nghĩ kĩ phải không?”
“ Vâng.”
Bố, từ lúc nào, bố quan sát Ngân Hách từng li từng tí như thế?
“ Tôi rất vui long giúp đỡ những nhân tài như cậu, cho nên, cậu cũng suy
nghĩ kỹ đi. Nếu có thể, tôi hy vọng cậu có thể học ngành kinh doanh chung
với Huệ Bân để sau này quản lý công ty chúng tôi.”
“ Vâng.” Ngân Hách vui vẻ nhận lời.
Thật là người không có kế hoạch gì cả.
Cứ như thế, chúng tôi trải qua một bữa trưa thưởng thức các món sơn hào
hải vị .
Buổi chiều, tôi chỉ có thể lại mở quyển từ điển Anh văn, nằm trên giường
nghe tiếng chim hót. Nghe hội thoại tiếng Anh giống như nghe nhạc cổ
điển vậy, làm tôi buồn ngủ, để tỉnh táo đầy óc, tôi đi ra khỏi phòng. Phát
hiện Ngân Hách đang chăm chú làm gì đó trong phòng khách.
“Làm gì thế?”
“Hử?” Ngân Hách lập tức giấu cái gì đó sau lưng. Lần đầu tiên trong đời,
tôi thấy tò mò với hành động của anh ta. Nheo mắt, kề sát mặt Ngân Hách,
tôi hỏi:
“ Gì thế? Cậu rốt cuộc đang làm gì thế? Cái gì giấu sau lưng? CÓ phải là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.