NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 243

cái gì bậy bạ?”
“Cậu ồn quá.”
“ Nói thế nào, cậu cũng là con trai, có lẽ sẽ không xem nhưng thứ bậy bạ
đâu nhỉ?”
“Này….Cậu tưởng tớ là cậu đấy à?”
“Tớ không xem những thứ đó!”
“ Ồn quá, một tuần nữa,cậu có thể nhận được rồi” Ngân Hách quay đi và
trở về phòng mình.
Vật thần bí đó rốt cuộc là gì? Mặc kệ, mau đi học bài thôi. Tôi uống ly
nước, quay về phòng, tiếp tục gặm nhấm môn tiếng Anh.
* * * * *
Một tuần nghe tiếng Anh, nghe đến nỗi tai sắp đóng kén rồi, tôi gần như
thành phế nhân. Trong tiếng “ Hello… Hello..” của đồng hồ báo thức, tôi
choàng tỉnh dậy, lắc mạnh cái đầu còn đang mơ màng của mình.
“ Mới sáng sớm đã bắt đầu Hello…Hello… Tao không muốn mới sáng sớm
đã bắt đầu nghe tiếng Anh.” Tôi quên là đồng hồ báo thức không biết nói
chuyện. Hơ hơ!... Hôm nay cũng là một ngày phải cố gắng, chiến thắng
không mệt mỏi.
Sau khi nhanh chóng rửa mặt xong, tôi chuẩn bị đi học.
Chuyện này cũng không đáng trách ai được. Ai bảo tôi chọn ngành Khoa
học Nhân văn? Đã chọn Khoa học Nhân văn, còn muốn chơi lúc nghỉ hè,
thế cũng thật là quá xa xỉ rồi.
“ Này!”
“Chuyện gì?” Tôi quay qua nhìn Ngân Hách, hắn lại không lên tiếng, chỉ
im lặng nhìn tôi.
“ Gì thế?” Tôi hỏi.
“ Không có gì, đi thôi.”
“ Cậu cũng phải đi học à?”
“ Tớ đưa cậu đi, sau khi tan học lại đến đón cậu. Cậu nên ngoan ngoãn đợi
đến khi tan học, biết chưa? Nếu còn trốn nữa, tớ không tha cho cậu.”
“ Biết rồi, cậu yên tâm đi!” Tuy tôi ham chơi, nhưng vì mấy ngày nay, Thái
Nguyên không đến tìm, tôi cũng ngoan ngoãn ở nhà học bài. Huống hồ, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.