NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 245

đi.”
“ Ừ… Cũng chỉ có thể như thế. Thật là!”
Tú Nhi xé tờ giấy, rồi cùng lớp phó trở về chỗ ngồi. Tôi quyết định hôm
nay sẽ im lặng, không nhắc đến chuyện sinh nhật. Bởi vì tôi rất tò mò muốn
biết, những người khác có phải cũng quên rồi?”
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, tôi cẩn thận mở mắt, hôm nay là ngày sinh nhật chờ đợi đã lâu.
Tôi hồ hởi đi ra khỏi phòng, nhưng trong nhà vẫn yên tĩnh như thường
ngày. Lẽ nào sự bất ngờ ở tầng trệt? Tò mò tôi đi xuống cầu thang, nhưng
dưới tầng trệt cũng yên lặng.
Việc…việc này sao có thể? Tôi định thần lại, rồi mở to mắt nhìn xung
quanh lần nữa, nhưng vẫn yên lặng như tờ.
“ Con đang tìm gì thế?” Dì hình như không biết, vẫn hỏi tôi như thường
ngày. Tôi không trả lời, trở về phòng rửa mặt, thay quần áo.
Không sao, có thể là quên rồi.
Tôi thở dài, muốn xoá đi những gì không vui trong lòng nhưng sâu thẳm
trong long tôi vẫn tràn đầy thất vọng.
Lúc học ở trường, tôi vẫn ủ rũ, uể oải. Tuy bạn bè tặng tôi rất nhiều quà,
nhưng không biết tại sao, trong lòng tôi cảm thấy như mất chút gì đó.
Học xong giờ học bù, trở về nhà đã là 5 giừo chiều. Lúc tôi trở về phòng để
chiến đấu tiếp với môn tiếng Anh, cửa phòng bỗng bị đẩy mở ra. Là Ngân
Hách:” Này, xuống lầu đi.”
“ Làm gì? Tớ rất bận.”
“ Chủ tịch gọi cậu.”
Tôi đi theo sau anh ta, đang bước lắc lư đi xuống lầu, tâm trí lơ đãng, bỗng
sững người. Trong phòng khách mờ tôi, đặt một chiếc bánh sinh nhật đã
được thắp nên sẵn rồi, bố và dì cười hiền dịu, đón tôi. Nhìn thấy tôi đứng
lại, Ngân Hách đẩy đẩy lưng, tôi vội đi xuống theo Ngân Hách.
“ Mọi người muốn dành cho con một bất ngờ! Đây là Ngân Hách nghĩ ra.”
Nghe bố nói, tôi ngẩng đầu nhìn Ngân Hách.
Bố nói :” Không thổi nến à?”
Tôi một hơi thổi tắt hết nên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.