NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 253

biết rõ tình hình? Phải biết bây giờ không phải lúc ông ta la hét.
“ Mày.…Đồ chó!”
“ Nếu lúc nãy đụng phải cô ấy thì làm sao? Hả?” Ngân Hách giận dữ nhìn
hắn, hình như thật sự sẽ không tha cho ông ta, Ngân Hách hùng hùng hổ hổ
nói.
Nhưng chú say mèm đó đã mất đi khả năng phán đoán.”Không việc gì …
không việc gì…dù sao cũng đều chết cả!’
“ Đừng có gào vào tai tôi! Khốn kiếp!”
“ Cái…cái gì? Thằng nhãi con!”
Tôi phải ngăn Ngân Hách lại, nếy cứ thế này có khả năng Ngân Hách sẽ
giết ông ta mất. Nếu là trước đây, xảy ra tình huống thế này, tôi nhất định sẽ
đe doạ, đòi đánh ông ta, nhưng Ngân Hách độc ác hơn tôi, hắn tuyệt đối sẽ
không nhẹ tay như tôi.
Tôi chạy lại bên Ngân Hách nhanh như cơn gió, Ngân Hách vừa giơ tay lên
định đánh, tôi nắm chặt nắm tay anh ta.
“ Bỏ ra!” Đám đông xung quanh nghe Ngân Hách nói thì lập tức yên lặng,
xem ra, trong tai họ, câu “bỏ ra” tức là “ câm miệng”.
“ Dừng tay! Đừng đánh! Ông ta là bậc cha chú cậu, cậu dừng tay!”
“ Là ông ta tự mình nói muốn chết. Nếu đã muốn, tớ giúp ông ta toại
nguyện.” Ánh mắt Ngân Hách lạnh thấu xương hơn gió ở đỉnh Hymalaya,
sắc nhọn hơn cả lưỡi dao. Cả người Ngân Hách, từ đầu đến chân đều toát
lên vẻ lạnh lùng, xem ra, Ngân Hách vốn chỉ định nói thôi, nhưng nghe nói
ông ta nói, lập tức mất đi lý trí.
“ Tớ bảo cậu dừng tay!”
“ Loại người như ông ta không đủ tư cách tồn tại trên đời này.”
Thật sự mất đi lý trí rồi, lần này thì xong rồi. Tôi vẫn năm chặt nắm tay
Ngân Hách. Trong số con gái, vóc dáng tôi không phải là thấp bé, nhưng tôi
vẫn phải lấy hai tay nắm chặt nắm đấm của hắn.
“ Mày …. là đồ khốn… Hai đứa mày…hức….đang…làm gì.”
A, ông này thật làm người ta tức chết.
Ngân Hách lắc mạnh ông ta, nói:” Tại ông , cô ấy suýt chút nữa bị thương,
ông không những không xin lỗi, còn nói muốn chết? Muốn chết phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.