NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 270

Lúc quẹo qua góc hành lang, tôi va vào người đối diện đang đi lại. Hôm
nay thật xui xẻo, may mà không ngã, tôi xoa xoa cái trán bị đụng đau,
ngẩng đầu lên.
“ Xin lỗi.” Người nói câu xin lỗi cụt ngủn với tôi là tên đẹp trai, tóc xám
mà tôi thấy lúc nãy. Tôi khoát tay, sau đó nói:
“ Không việc gì. Là tôi đụng cậu.”
Tôi bước đi, nhưng tên tóc xám giữ tôi lại. Tôi quay đầu lại nhìn, hắn cười
đắc ý, tôi hình như đã thấy qua nụ cười này ở đâu đó. Tôi trừng mắt nhìn
hắn. không biết nguyên do gì, hắn đưa cho tôi vật gì đó.
“ Đây là gì?”
“ Phù hiệu của cậu.”
“ À, phải.”
Vật mà tóc xám nắm trong tay thật sự là phù hiệu, có lẽ bị rơi lúc đụng
nhau. Tôi nhận lại phù hiệu, cũng nhìn qua phù hiệu tóc xám. Quả nhiên là
học lớp 11.
“ Lớp 11 à? Cậu không thấy màu sắc của phù hiệu này à? Tôi học lớp 12.?”
“ Ồ, thế à?”
Hắn vẫn không ăn nói tử tế với tôi, chỉ toét miệng cười, sau đó, nhét phù
hiệu vào tay tôi rồi quay người bỏ đi. Nhìn theo bóng hắn đi xa, tôi mới
phát hiện ra đồng phục hắn mặc tuy rất giống trường tôi, nhưng không phải
của trường tôi. Xem ra, hắn mới chuyển đến, không hiểu chuyện mà thôi.
Tôi nê dùng tấm lòng rộng lượng tha thứ cho hắn, đồng thời cũng hạ quyết
tâm, lần gặp sau, tôi nhất định phải giáo dục hắn triệt để.
Về đến lớp, ngồi vào chỗ của mình, tôi cầm cây bút chì bấm nhịp nhịp lên
bàn, trút ra những cơn giận không tên trong lòng. Tôi nghĩ đây là sự khích
động nào đó, một cuộc thi nào đó để tôi tham gia, điều này khiến tôi càng
thêm giận dữ.
Bất chấp cảm nhận của tôi, xung quanh tôi rất huyên náo.
“ Nhìn thấy học sinh mới chuyển đến hôm nay chưa? Đẹp trai thật đấy, tớ
muốn ngất đi.”
“ Tuy không bằng Ngân Hách, nhưng vẫn rất đẹp trai, Tớ cũng muốn ngã
nhào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.