Vừa ngã vừa ngất? Thế thì đừng đi học nữa! Nghe Tú Nhi và lớp phó thảo
luận ầm ĩ, tôi nhíu mày.
“ Thật không đẹp trai thường đâu, tớ mê như điếu đổ.”
“ Sau khi ngã rồi thì đừng đứng dậy nữa!.”
“ Đúng thế, ngã xuống rồi thì không đứng dậy nổi... Hơ, hả? Ơ!” Tú Nhi
lúc này mới quay đầu lại, vừa nhìn thấy tôi, nó sợ quá, nói lắp bắp. “ Rốt ....
rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Sắc mặt cậu sao...sao lại thế này? Cả người toát
ra khí thế muốn giết người...”
“ Bây giờ mới trông thấy tớ, còn nói khí thế giết người gì? Hả? “
“ À... không phải....nhưng cậu định giải quyết chuyện này thế nào ? Không
chỉ khối 12 chúng ta, nếu làm không tốt, cả trường đều biết. Thật khién
người ta nhức đầu thật đấy...?”
Khỉ thật! Tôi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Ngân Hách.
“ Cậu định giải quyết thế nào ?”
Không bao lâu, nhận được tin nhắn.
“ Cậu đợi tớ.”
“ Tớ đợi đến dài cổ rồi này.”
“ Thế thì tớ giúp cậu thu ngắn cổ lại.”
“ Cảm ơn.”
“ Biết thì tốt.”
“ Bây giờ tớ không có tâm trạng để đùa.”
“ Thế mà còn tâm trạng nhắn tin cho tớ à?”
Tên đáng chết! Đồ khốn!
“ Lý Huệ Bân! Ra khỏi lớp!”
Tôi ngẩng đầu lên. Cô giáo dạy Văn đang giận dữ nhìn. Tôi cầm cặp đi ra
ngoài hành lang đứng, sau đó, gọi điện cho Ngân Hách.
À, phải. Hắn cũng đang học mà, tất nhiên không thể nghe điện thoại rồi.
“ Alô, xin chào.”
Lẽ nào hắn không phải học sinh trường tôi?
“ Cậu không phải đang lên lớp sao? Sao có thể nghe điện thoại.?”
“ Cậu có thể gọi điện thoại, tại sao tớ không thể nghe.?”
“ Ồ, thế à? Nhưng, sao cậu không đến lớp tôi?”