NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 288

Dì tránh vào nhà bếp.
Nhanh thật đấy. Đã nhanh thế, tại sao lúc nãy cứ đứng ở cửa, không chịu
rời khỏi chứ?
Ngẩng đầu lên nhìn, Ngân Hách đang lên lầu. Tôi cũng đi theo lên phòng
khách trên lầu, đưa áo cho hắn. “ Này, cầm lấy.!”
“ Đây là gì?”
“ Cậu vì mông tiếng Anh cuả tớ đã tốn bao công sức. Đây là quà tặng.”
Ngân Hách im lặng nhận lấy chiếc áo tôi đưa cho hắn, mở ta xem, sau đó
hắn nhoẻn miệng cười với tôi. Nhìn nụ cười của Ngân Hách, tôi cũng tràn
đầy vui sướng.
“ Thật đẹp.”
“ Mau thử đi.”
“ Được”
Ý tôi là bảo hắn về phòng mình rồi thay. Nhưng Ngân Hách dường như
không để tâm, đứng tại chỗ, cởi áo đang mặc trên người ngay trước mặt tôi.
“ Này....này....”
“ Chuyện gì?”
“ Dù thế nào, cậu cũng không thể thay quần áo trước mặt tôi chứ.”
“ Sao thế? Nữ biến thái?”
“ Thật là! Sao cậu cứ nói tôi biến thái mãi?”
Ngân Hách bật cười. Lúc hắn sắp mặc áo mới vào, tôi nhìn thấy trên vai
hắn có vết sẹo.
“ A...? Cái này..?”
“ Sao thế?”
“ Vết sẹo này là sao?”
“ Gì cơ?”
Lúc này Ngân Hách đã mặc áo xong.
“ Vết sẹo trên vai cậu.”
“ À, không có gì.”
Ngân Hách trả lời dửng dưng. Hắn đã nói không có gì, tôi cũng không để ý
đến nữa. Trong lúc nhìn Ngân Hách thay áo, tôi quên cả xấu hổ, chỉ nhớ
nhìn và xuýt xoa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.