NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 338

“ Thi đấu cũng là thoả thuận. Nào, bây giờ, cậu muốn thế nào?”
“ Phù…phù….giết…cậu…phù…”
“ Thế, tôi đếm đến 3, cậu giết tôi đi. Tôi cho cậu cơ hội này.”
Sao có thể nói nhẹ nhàng, bình thản như thế? Cứ như đang đợi thời khắc
này vậy?
Tay cầm dao của tôi hơi run lên.
“1!”
Giết hắn! Giết hắn! Trả thù cho mẹ! Trên người hắn đang chảy dòng máu
của kẻ thù!
“ 2!”
Người mà tình cờ gặp nhau, từng chút từng chút khắc vào tim tôi như lấy
dao khắc lên tấm gỗ vậy. Vẻ mặt bình thản của hắn mang đến cho tôi nỗi
đau khổ to lớn.
“3!”
…. Tôi không có cách nào giết được hắn….
Ngân Hách cười:” Đã đếm xong rồi.” Nói rồi, anh ta lấy tay nắm chặt lưỡi
dao kề trên cổ.
“ Cậu…cậu làm gì thế?”
Ngân Hách tiếp tục nắm chặt lưỡi dao đang cắt vào thịt, giật con dao khỏi
tay tôi, rồi quăng ra xa. Máu chảy ra thấm ướt cả nền nhà, nhưng vẻ mặt
Ngân Hách vẫn không thay đổi.
“ Nào, chúng ta đấu với nhau.”
Ngân Hách nghiêng đầu qua lại để thả lỏng cổ, anh ta bước đến giữa đám
đông.
“ Tránh ra hết cho tôi!”
Bọn chúng đều tránh ra, Ngân Hách ngoắt ngoắt ngón tay với tôi, tôi chầm
chậm bước qua, đứng đối mặt với Ngân Hách nhưng lại thừ người, Ngân
Hách đấm một đấm vào vai tôi.
“ Nếu cậu tiếp tục thừ người ra, thì sẽ thành một con cừu non đấy.”
“…”
“Để cậu không cô đơn, tôi sẽ nhanh chóng đưa cậu lên thiên đàng.”
Tại sao có thể nói ra những lời như thế mà không hề chớp mắt chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.