NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 365

cánh tay của con cho cậu ấy, con cũng không tiếc.”
Bố từ từ ngẩng lên nhìn tôi, còn tôi lại cố tránh ánh mắt của bố. Tôi biết,
những lời tôi nói ra là bất hiếu, nhưng đây đều là những lời thật lòng. Bởi
vì tôi yêu bố, đồng thời cũng yêu Ngân Hách.
Bố nặng nề nói :” Thế nếu bố đồng ý với con, đưa hắn ra nước ngoài trị
bệnh. Con có thể chuyện gì cũng nghe lời bố không?”
“ Có thể!”
Bố im lặng nhìn tôi một lúc, rồi nở nụ cười lạnh nhạt:
“ Hãy chia tay với nó.”

* * * * * *
“ Không được.”
Đúng như tôi đã dự liệu, Ngân Hách lắc đầu phản đối kịch liệt :” Cho dù cơ
tay đứt hết, thuốc giảm đau không còn tác dụng, tớ cũng tuyệt đối không
thể làm như thế. Không, tuyệt đối không thể. Cho dù chặt đứt cánh tay đi,
tớ cũng không chia tay với cậu.”
Nước mắt tôi tuôn rơi.
Bởi vì trò đùa của số phận, chưa đến 20 tuổi, cậu ấy đã bao lần bị dao kề
vào cổ, tôi cũng mấy lần chĩa mũi dao vào Ngân Hách . Bây giờ, điều tôi
làm lại là thông báo cuộc chia ly lần nữa.
“ Cậu biết rõ mà, sau khi cậu rời khỏi tớ, tớ làm sao sống nổi.”
“ Ngân Hách, cậu nghĩ lại đi...”
“ Không cần nghĩ nữa. Kết luận của tớ là thế này. Cho dù phải chặt đứt
cánh tay đi, cho dù cơ tay đểu bị đứt hết, tớ cũng không thể để cậu đi.
Tuyệt đối không!”
“ Cậu như thế, tớ phải làm sao? Là tớ làm cậu thành thế này, tớ...phải làm
sao?”
“ Cậu không cần đau khổ vì chuyện đó. Chỉ cần cậu ở cạnh tớ như không
có chuyện gì xảy ra là được rồi! Hãy ở bên cạnh tớ.”
“ Nhìn thấy cánh tay tàn phế do tớ gây ra cho cậu, cậu tưởng tớ sẽ hạnh
phúc sao? Nhìn cậu chịu đau đớn từ ngày này sang ngày khác mà không có
thuốc giảm đau trợ giúp, cậu tưởng tớ sẽ hạnh phúc sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.