NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 370

“ Nếu như cậu không muốn giương mắt nhìn tướng công yêu quí của cậu
chết đói, cậu lo làm cơm đi.”
Tiếp đó, Ngân Hách liên tục lấy máy ảnh chụp hình tôi . Sau đó, hắn không
cho tôi tấm nào mà bỏ hết vào túi của mình.
“ Nào, lấy hình ra đây.”
“ Cơm xem ra rất ngon ... Nào, ăn thôi.”
Ngân Hách nói mà không nhìn tôi và bắt đầu ăn. Tôi trừng mắt nhìn Ngân
Hách một lúc. Cuối cùng, không cưỡng lại được, tôi cũng ăn.
“ Món ăn tớ làm quả nhiên rất ngon.”
“ Không ngon đâu.”
“ Ha, thế thì cậu đừng ăn nữa. Không được ăn!”
“ Nhỏ mọn, chỉ ăn thôi cũng tính toán, thật là. Làm rất ngon, được chưa?”
“ Thật sự rất ngon chứ?”
“ Ừ, ngon. Cậu thấy tớ ăn ngon miệng biết chừng nào?”
Nói rồi, Ngân Hách lại há to miệng ăn. Không kể nguôị hay nóng, cũng
không sợ sẽ bị phỏng miệng, Ngân Hách vẫn không ngừng ăn.
“ Nóng lắm, cậu ăn từ từ thôi.”
“ Ừ.”
“ Hạ Ngân Hách!”
Cứ như có người muốn giành cơm với cậu ấy vậy, cậu ấy liên tục cho cơm
vào miệng. Nhìn thấy cậu ấy như thế, tim tôi lại đau.
“ Ngân Hách....”
“ ... Hình như tớ điên rồi. Tớ hình như thật sự điên rồi...”
“...”
“ Chỉ cần nghe thấy tiếng của cậu, tớ lại khóc. Nhìn tháy khuôn mặt cậu, tớ
càng đau khổ muốn chết... Tớ rốt cuộc sao thế này? Tớ nên để cậu đi như
thế nào. Tớ không có lòng tin, Huệ Bân, tớ... thật sự không có lòng tin...”
Ngân Hách dừng lại, lấy hai tay che mắt mình.
“ Hu... hu hu ... Ngân Hách ......”
Ngân Hách khóc, tôi cũng khóc, ôm chặt cậu ấy. Lần đầu tiên, tôi thấy
Ngân Hách đau khổ như thế, tôi thật sự hiểu được trái tim đau khổ thế nào.
Ngân Hách, hãy để chúng ta tin rằng, đây là vì lần đầu tiên chúng ta ly biệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.