nên đau khổ như thế, nhưng đây cũng là lần cuối cùng...Cho nên, hãy để
chúng ta tin rằng, đau khổ như thế vì đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối
cùng.
Chúng tôi dựa vào nhau.
* * * * * * *
“ Đừng chụp nữa.” Tôi nói với Ngân Hách đang ngồi trên ghế nệm và tiếp
tục chụp hình tôi . “ Máy ảnh ở đâu có thế? Chụp như thế lãng phí phim
lắm?”
“ Tớ mua đấy. Phim cũng mua rất nhiều. Cho nên, cậu không cần lo.”
Tách!
“ Đừng chup nữa!”
“ Nào, cười lên.”
“ Lêu lêu...”
Tôi làm một cái mặt quỷ.
Tách!
“ Này này! Đưa đây, mau đưa hình đây.!”
“ Không cho.”
Ngân Hách cầm máy ảnh chạy vào phòng đóng cửa lại.
“ Này! Mở cửa! Hạ Ngân Hách! Không mở hả? Cậu chết chắc!”
Cộc cộc cộc.
“ Tớ điên sao? Tớ mở cửa, cậu sẽ giật hết mấy tấm hình. Tớ phải giấu
chúng đã.”
“ Câm miêng! Mau đưa đây. Đưa đây! Đây là cậu xâm phạm quyền tự do
của tớ đấy. Mau trả hình cho tớ.”
“ Cậu có vào cũng không tìm thấy.”
Tôi nhìn cánh cửa, giống như đang nhìn Ngân Hách vậy, bỗng nghe một vật
dựa vào cửa, tiếp theo là tiếng ma sát. Có lẽ là Ngân Hách ngồi dựa vào
cửa. Tôi cũng ngồi dựa vào cửa, cứ như thế, chúng tôi ngồi dựa vào nhau
qua cánh cửa.
“ Trả hình cho tớ.”
“ Đợi tớ chết rồi sẽ trả cho cậu. “
“ Dẹp... thôi được. Cho cậu hết, được chưa?”