NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 416

“ Nhưng cậu sao lại bị thương ở vai?”
“ Thật ra, không phải bị thương...”
“ Gì cơ? Cậu nói dối à?” Cô bé cầm cây gậy cạnh mình lên.
“ Không, cậu nghe tớ nói.” Cậu bé vội giải thích.
“ Vai tớ bị xăm hình.”
“ Xăm hình?”
“ Ừ.”
“ Cho tớ xem, tớ sẽ tin cậu .”
“ Xin lỗi, bây giờ đau lắm. Tớ không dám chạm vào nó.”
“ Thế à? Thôi được.”
Nếu lúc đó, cậu bé cho cô bé xem vết xăm của mình, có lẽ câu chuyện sẽ
khác.
“ Tớ ghét nhất xăm hình.”
“ Ghét?”
Nghe cô bé nói, cậu bé cẩn thận quan sát nét mặt cô bé và hỏi.
“ Ừ, ghét.”
Nhớ đến hình xăm cây thánh giá trên bắp tay bọn người giết mẹ mình, cô
bé lại đau lòng.
Cậu bé nhìn lớp vải trắng, nói :” Thế sau này lớn lên, tớ sẽ xoá nó đi.”
“ Ừ, nhất định phải xoá đi. Nhưng, cậu sao phải xăm hình?”
“ Hả? Phải....”
Cậu bé sợ cô bé nghe được mình đang ở cạnh loại người thế nào thì sẽ chạy
trốn, đây là cảm giác sợ hãi đầu tiên mà cậu tưởng tượng ra.
“ Ngay cả cậu cũng không biết tại sao mình phải xăm hình à?”
“ Chỉ là...Chú tớ nói, phải xăm, cho nên, tớ mới xăm. Nhưng rất đau.”
“ Đau! Tớ không thể xăm hình, không , tớ tuyệt đối không xăm hình. Cậu
sau khi lớn lên phải xoá nó đi rồi hãy đến tìm tớ.”
“ Ừ, biết rồi.”
Cô bé và cậu bé hẹn với nhau : Ngày cậu bé xoá vết xăm trên vai, cô bé sẽ
trở về tìm cậu.
Cậu bé trở về nhà, người rã rời. Chỗ cậu ở không giống như căn nhà lớn
bọn người xã hội đen ở cùng, ngoài việc canh phòng nghiêm ngặt và không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.