NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 417

có mẹ ra, những cái khác đều giống như căn nhà bình thường.
“ A!” Cậu thấy chóng mặt, ấn chuông cửa.
“ Ai đấy?”
“ Là con... Ngân Hách...”
Cậu bé nói xong câu này thì ngất xỉu. Thấy Ngân Hách bỗng nhiên biến
mất khỏi màn hình, người đàn ông vội chạy ra ôm lấy cậu. “ Thiếu gia!
Thiếu gia!”
“ Ơ ... “ Tiếp theo đó, cậu ngất đi. Người đàn ông đặt cậu lên giường.
Không biết đi đâu và làm gì, cậu bé xem ra rất mỏi mệt, hơn nữa, người ướt
đẫm mồ hôi.
“ Sao thế?”
Không may là, bố cậu bé đúng lúc đang ở đây.
“ Dạ...đó là...”
“ Tôi hỏi sao thế. Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“ Đó là...”
Bốp! Bố cậu tát mạnh người đàn ông một cái. Cái tát bất ngờ làm khoé
miệng người đàn ông chảy máu.
“ Tôi đâu dạy ông nguỵ biện thế nào. Chỉ cần nói sự thật, thằng bé tại sao
lại thành như thế là được rồi.”
“ Thiếu gia khăng khăng đòi ra ngoài. Sau khi ra ngoài cách đây 2 tiếng
trước, bây giờ cậu mới trở về.”
“ Tại sao để nó ra ngoài.”
“ Cậu bảo có việc phải đi. Tôi chưa kịp ngăn lại cậu đã đi rồi.”
“ Tại sao ngay cả một đứa trẻ ông cũng không chăm lo nổi? Không lẽ ông
không còn bản lĩnh nữa.?”
“ ... “
“ Ông gạt tôi. Là ông có phép nó ra ngoài. Tôi nói sai à?”
“ Không có, ngài nói đúng.”
“ Sau này, ông không được để nó rời khỏi nhà này một bước. Xin nhà
trường nghỉ ốm, để nó nghỉ học một tuần. Một tuần này, ông chỉ lo việc
chăm sóc và luyện công, biết chưa?”
“ Dạ”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.