NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 48

“Con gái đâu?”
“Đồ… Tôi! Là tôi!”
“Ha ha, vậy à?”
“Tên nhóc này…”
“Coi như không nghe thấy gì cả.”
Lửa giận ngút trời hoá ra là thế, cảm giác hàng vạn sợi tóc dựng đứng lên.
Ôi, da đầu tôi…
Hắn đi đến phòng khách. Lúc tôi nhìn thấy đĩa trái cây mà hắn đang ăn, tôi
suýt chửi thề. “Đồ…Hừ…trái cây đâu hết rồi? Trái cây của tôi? Cậu ăn
hết?”
Ngân Hách lấy nĩa xâm vào miếng táo và nói với tôi thế này: “Xem ra rất
ngon”. Tôi lại gần, giật cái nĩa. “Được, tôi ăn, nhất định rất ngon.”
Tôi mỉm cười. Ngân Hách có lẽ vì bị tôi dành mất miếng ăn nên nổi giận,
giọng nói trầm xuống: “Hoá ra cậu còn có cái nghề ăn trộm. Thế này mới là
ăn trộm!” Ngân Hách thò tay ra, giật lại cái nĩa.“Này, tôi cũng ăn một
mếng.” Tôi vừa nói vừa lao vào hắn, nhưng hắn giấu cánh tay dài ngoằng
ra sau lưng. Tôi cách hắn cái bàn. Để giành lại cái nĩa, tôi không nản lòng.
Lúc Ngân Hách đứng dậy tránh, tôi nhân cơ hội này, nắm kéo hắn. Kết quả,
tôi trượt chân, ngã xuống.
Cơn chóng mặt trôi qua, tôi mở mắt nhìn: người tóc đen có lông mi dài, có
làn da trắng, có sống mũi thẳng này là ai?
“Cậu nhìn gì thế?”
Trước mặt tôi, ở khoảng cách gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở là
mặt của Ngân Hách. Tôi lo chỉ cần tôi khẽ động dậy, môi sẽ chạm vào hắn,
cho nên, không dám trả lời. Tôi vẫn ngơ ngác, cứng đơ.
“Lẽ nào chết cứng rồi?” Tên này nhìn thấy vẻ mặt tôi rất khôi hài, liền toét
miệng cười, sau đó, dang hai tay ôm chặt eo tôi.
“Ơ…”
“Ha ha ha!”Ngân Hách thấy phản ứng của tôi thì cười ha ha, vẫn ôm chặt
tôi. Lúc này, lí trí tôi bắt đầu vùng dậy, để thoát ra, tôi cố hết sức. “Này…
này, này…”
“Huệ Bân, cậu Ngân Hách, ăn trái cây xong chưa, đem cái đĩa… Ôi !”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.