NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 49

Tuyệt diệu, không đúng lúc chút nào! Dì lấy cái đĩa, đúng lúc gặp chúng tôi
đang làm cảnh khó coi này. Dì nhìn thấy chúng tôi thì luống cuống quay
đi…
Dì, tại sao dì đỏ mặt? Chúng con là học sinh mà?
Dì ngại ngùng vân vê tạp dề nói: “Thật ngại quá, làm thế nào bây giờ, trễ
… trễ chút nữa thì hay quá.”
*****
10.

Cái gì…”trễ chút nữa thì hay quá”, cái gì chứ?!
Dì vội vàng chạy xuống.
Tay Ngân Hách cuối cùng cũng thả tôi ra.
“Này, đều tại cậu!”
“Chuyện gì?”
Ngân Hách vẫn thản nhiên như không có gì. Hắn chậm rãi nhặt từ trong
góc ra ngoài nổ gây nên chuyện này, là miếng táo, đặt lên đĩa.
Chỉ có mình tôi cuống cuồng, bối rối thế sao?
“Tại sao cậu bỗng nhiên ôm hông tôi? Không, lúc tôi bảo cậu đưa miếng
táo, nếu cậu ngoan ngoãn đưa cho tôi thì tốt rồi.”
“Tại sao tôi phải đưa cho cậu?”
“Làm thế nào? Làm thế nào bây giờ?”
“Lại trở thành bộ dạng lúc nãy rồi.”
“Tên khốn, đừng nhìn tôi với vẻ mặt thiên hạ thái bình đó được không?
Cậu cũng phải lo chút xíu chứ. Dì nhất định hiểu lầm rồi! Làm sao đây?”
“Phải đó, làm thế nào nhỉ?”
“Lẽ nào đây là thái độ lo lắng à?”
Ngân Hách miệng nói lo lắng, nhưng vẻ mặt dửng dưng, chẳng hề động
lòng. Hắn ngả người nằm xuống ghế, hành động đó làm cơn giận của tôi
bốc lên cao.
“Này, tôi cảnh cáo cậu. Sau này, cậu nên ngoan ngoãn tuân thủ việc gì nên
làm, việc gì không nên làm theo ý muốn của tôi. Không, tôi bảo cậu thế nào
thì cậu làm như thế ấy. Nếu cậu làm những việc mà không phải tôi bảo làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.