NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 81

“Chú…” Tôi không biết nói gì nữa.
Sau thời gian im lặng, tôi cuối cùng cũng hiểu, đã không còn lý do gì để
quấy rầy chú. Tôi có xin chú thế nào đi nữa, cũng không có tác dụng, tôi
cười chua chat. “Buồn quá!”
“Chú cảm thấy, con đến tìm chú không chỉ vì nguyên nhân này.”
“Chú nhận ra à?”
“Con không phải đứa trẻ chỉ vì thua một trận đấu mà mặt mày ủ ê.”
Tôi cảm thấy chú như nhìn thấu tâm can tôi. Phải, chỉ dơn thuần thua trận,
tôi sẽ không như thế, tất nhiên, vì cảm giác thất bại, tôi có hơi buồn. Nhưng
tuyệt đối không phải vì nguyên nhân này.
“Hôm nay là ngày giỗ mẹ con à.”
“….”
“Đã là ngày giỗ, con nên ở nhà.”
“Đã 10 năm rồi, nhưng mỗi khi nhớ đến chuyện này, tim con tan nát. Con
không cách nào có thể ở nhà được.”
“Đã là ngày giỗ, con nên ở nhà… Ra ngoài cho khuây khỏa chút xíu rồi trở
về cũng được.”
“Trong 10 năm qua, con đã làm được gì… Nghĩ lại, chẳng có gì cả.”
“10 năm qua con lúc nào cũng nhớ tới mẹ, như thế đã là rất phi thường
rồi.”
“Có thể càng giỏi hơn nữa được không nhỉ?”
“….”
“Chú, ký ức con người thật vô dụng, lẽ nào không thể xóa hết ký ức mấy
năm trước sao? Tất cả những chuyện khác, con quên rất dễ dàng… Nhưng
tại sao, hồi ức về chuyện này, bất luận con cố gắng thế nào, con cũng không
thể nào quên được.”
“……”
Chú không nói gì, chỉ nhìn, xoa đầu tôi. Tôi khóc sướt mướt.
“Con…nhớ rất rõ hình xăm trên cánh tay bọn người đó. Con quyết không
tha thứ. Cho dù phải bỏ hết lòng tự tôn của mình, con cũng phải trả thù rửa
hận.”
“Huệ Bân, nên từ bỏ đi. Con có thể lựa chọn cuộc sống khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.