nói với theo như thế.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt bố: “Vì mẹ không thích nên con mới bỏ ra
ngoài! Muốn con khóc ở nhà à? Tim con sắp nổ tung, chỉ cần đừng ở cửa
thôi con cũng muốn điên rồi, thở không nổi nữa! Bố biết rõ con đã sống
như thế nào trong gia đình không có mẹ. Tại sao bố lại còn như vậy! Mỗi
năm, con đều như thế sao? Chẳng phải con luôn chịu đựng rất tốt sao! Chỉ
ngày hôm nay…. Chỉ hôm nay, con lo mình sẽ điên mất nên mới bỏ ra
ngoài!”
“Tại sao chỉ là hôm nay! Hơn nữa, đã mấy giờ rồi? Là giờ một đứa con gái
trở về nhà sao? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Thế con cũng sẽ đi ra ngoài! Thà ra ngoài còn hơn chết ngạt ở nhà!”
Bốp!
Lúc tôi định thần lại, một bên má tôi nóng ran, nước mắt đầm đìa, nức nở…
môi run run…
“Đó là…đó là… lời lẽ để nói chuyện với bố sao…?” Bố dường như cũng
hối hận về hành động của mình, nhưng vẫn nói như thế. Tôi biết bố lo lắng
thế nào, cũng biết bố giận thế nào. Nhưng…nhưng mà…
“Con…biết…lúc 7 tuổi… Con vẫn nhớ rất rõ… là vì con… vì lỗi của
con…. Mẹ mới chết…”
“Huệ Bân…”
“Là tại con. Con làm sao có thể ở nhà được, sao có thể làm lễ được.”
“Huệ Bân, chuyện đó…”
“Nếu con…. Không nhất quyết đi bộ… Nếu như thế? Có thể sẽ không xảy
ra chuyện như vậy! Con là kẻ có tội, con sao có thể…”
Tôi lấy tay ngăn dòng nước mắt, chạy lên lầu, sau đó, chạy thẳng về phòng
mình. Lòng tôi đau buốt. Cho dù tôi khóc thế nào cũng không thể phá tan
được tảng đá trong lòng mình. Hôm nay, tôi chỉ có thể cảm nhận được sức
nặng của tảng đá. Người mẹ trong sâu thẳm lòng tôi, hôm nay đang đâm
vào tim tôi đau nhói.
Cộc cộc!...
Có người đang gõ cửa phòng, nhưng tôi không lên tiếng. Người ở bên
ngoài xoay tay nắm cửa, cửa phòng đã khóa rồi. Tiếp đó, tiếng gõ cửa lại