NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 93

“Chẳng phải cậu cười nhiều lắm sao?”
“Cậu cứ vỗ vào vai tôi, nên tôi mới cười.”
“Người bị vỗ vai mà cười được mới là lạ.”
“Tên nhóc này còn không gọi chị Hai! Này, gọi tôi là chị Hai đi!”
“Ừ, biết rồi.” Ngân Hách toét miệng cười, trả lời: “Chị lớn!”
“Cái gì? Chị lớn?”
“Tôi gọi cậu là chị lớn, cho nên cậu yên lòng đi học đi.”
Lại đem chị Hai đảo lại thành chị lớn? Cái tên không có lương tâm. “Cậu
nếu cứ thế mãi thì cũng không tốt đâu. Tôi không phải người dễ bị chọc
đâu?”
“Cậu không nói tôi cũng biết.”
“Tốt, biết thì tốt!”
“Tại sao mỗi lần đều bị tôi chuyển sang chủ đề khác thế? Trong đầu cậu
toàn là tế bào chết à?”
“Ừ, mấy ngày nay tôi chơi game vi tính nhiều quá. Này, cậu còn làm tôi bị
rối tung lên.”
“Ai bảo cậu để mình bị rối tung.” Hắn vẫn đối đáp tỉnh bơ.
Thật có thể khóc đến chết được, sao lại có loại người như thế?
Hắn nhìn tôi với ánh mắt chân thành như thế, lại nói với ngữ khí chân thành
như vậy, đều giống như thật lòng thật dạ. Nếu thượng đế thật sự tồn tại trên
thế gian này, tôi sẽ giơ hai tay lên cầu xin một lần, chỉ một lần: Ước gì lúc
đi trên đường, hắn sẽ té lộn nhào, mũi chảy máu! Đây chỉ là ước hết sức
giản dị của một thiếu nữ ngây thơ!
“Này! Phải rồi… số điện thoại của cậu là số mấy?” Tôi đứng yên tại chỗ
hỏi hắn.
Hắn hơi nhíu mày hỏi lại tôi: “Vẫn chưa biết à?”
“Cậu chẳng phải lúc nào cũng không cho hiển thị số điện thoại của cậu
sao? Rốt cuộc là số mấy?”
Không muốn nói cho cậu biết.”
“Sao có thể thế được. Cậu chẳng phải đã biết số của tôi rồi sao? Mau nói
cho tôi biết.”
“Số điện thoại của tôi không thể dễ dàng nói cho biết như thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.