NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 98

“Sao biết?”
“Tôi đoán mò.”
Khó khăn lắm, tôi mới làm cho trái tim bị Ngân Hách làm cho sợ chết
khiếp của mình trở lại nhịp đập bình thường. Tôi bước vào phòng giáo vụ.
Ngân Hách có thể cũng chú ý đến ánh mắt của người khác, chưa nói được
mấy câu đã đi rồi.
Tôi khe khẽ ghé sát nhìn vào vãn phòng “cẩu” hiệu phó. Nhưng, ông ta
không có trong đó. Tôi cẩn thận đặt hộp nước cam tươi lên bàn, không để ý
gì đến ánh mắt của các thầy cô xung quanh, tôi nhìn chằm chằm vào hộp
nước cam.
Vì “cẩu” hiệu phó, tốn chút tiền thì có đáng gì! Nghĩ đến “cẩu” hiệu phó sẽ
uống hết nước cam này, tôi thấy phấn chấn hẳn!
“Em ở đây làm gì?”
Tôi không cảm thấy “cẩu” hiệu phó đang đi lại gần. Giọng nói nhão nhẹt
của ông ta quả thật rất có ma lực, trong chốc lát đã làm tinh thần tôi phấn
chấn lên hẳn. Nếu nghe thấy giọng nói ấy mà không phấn chấn tinh thần,
thì có nghĩa là Lý Huệ Bân đã chết thẳng cẳng rồi.
“Dạ….”
“Cái này mua cho tôi à? Hô hô…”
“Cẩu” hiệu phó không đợi tôi mở miệng nói phải hay không, đã mở hộp
uống liền mấy ngụm. Giờ thì tôi tiếc tiền quá! Tiền của tôi đều rơi vào bụng
của “cẩu” hiệu phó rồi. Chết tiệt! Giá như đừng cá với hắn!
“Cẩu” hiệu phó uống xong, nói với tôi: “Còn nhỏ mà sớm biết hối lộ rồi thì
không tốt đâu. Em đến là vì đánh giá môn toán lần này phải không?”
“Không phải. Em chỉ muốn thầy thấy mặt nổi bật của em. Nếu thầy nói với
em câu Lý Huệ Bân là học sinh ngoan!”
“Thật nực cười! Viết lên tập câu buồn ngủ chết đi được, tôi làm sao có thể
nói loại người đó là học sinh ngoan? Thật không ra thể thống gì, em đừng
nằm mơ. Đi ra!”
Cái nên uống đã uống hết rồi, bây giờ trở mặt không nhận người quen, da
mặt dày thật đấy?
“Mau lên lớp đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.