NGƯỜI SAO HOẢ - Trang 124

cát chôn vùi. Điều này làm cho chuyện lái xe bình thường trở thành một
việc vặt; tôi phải chú tâm hơn.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn đang chạy qua phong cảnh vương vãi đá.

Nhưng khi tôi đi xa hơn nữa về hướng Nam, càng ngày càng có nhiều tảng
đá và càng ngày chúng cũng càng to hơn. Tôi phải đi vòng qua vài hòn còn
không thì phải chịu rủi ro rằng hệ thống treo (dưới gầm xe) có thể bị hư
hỏng. Tin tốt là tôi không phải đi thế này quá lâu nữa. Khi đến chỗ
Pathfinder rồi, tôi có thể vòng lại và đi đường khác.

Thời tiết vẫn rất tốt. Không có những cơn gió đáng báo động, không có

bão. Tôi nghĩ mình may mắn đây. Nhiều khả năng rằng vết bánh xe của con
rover từ mấy ngày qua vẫn còn đấy. Tôi có thể lần theo nó mà về Thung
lũng Lewis.

Sau khi dựng lên vài bảng pin mặt trời, tôi đi bộ một tí. Tôi không bao

giờ đi khỏi tầm nhìn của con rover; điều cuối cùng tôi muốn làm là đi bộ
mà lại còn bị lạc. Nhưng tôi chẳng thể nào leo nổi vào cái ổ chuột chật chội
hôi hám ấy. Ít ra là không phải ngay lập tức.

Thật là một cảm giác kì lạ. Bất cứ nơi nào tôi đến, tôi cũng là người đầu

tiên. Bước ra khỏi rover? Người đầu tiên đến đó. Leo đồi? Người đầu tiên
leo đồi? Đá một hòn đá? Hòn đá đó chưa hề di chuyển suốt một triệu năm
rồi!

Tôi là người đầu tiên lái xe đường dài trên sao Hỏa. Người đầu tiên sống

trên sao Hỏa hơn 31 ngày. Người đầu tiên trồng trọt trên sao Hỏa. Đầu tiên,
đầu tiên, đầu tiên!

Tôi chẳng hy vọng được đi đầu về phương diện nào cả. Tôi là phi hành

gia thứ 5 bước ra khỏi MDV khi hạ cánh, điều đó có nghĩa là tôi là người
thứ 17 đặt chân lên sao Hỏa. Thứ tự trước sau đã được quyết định từ cách
đây vài năm. Một tháng trước khi cất cánh, tất cả bọn tôi đều xăm hình “Số

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.